"Khoan đã, lúc nãy cậu vừa mới nói gì?", bấy giờ Đỗ Vũ Hằng mới phản ứng kịp.
Tên thám tử thứ ba run rẩy trả lời: "Báo... báo cáo gia chủ..."
"Không đúng, câu sau ấy!"
Đỗ Vũ Hằng lắc đầu.
Gã ta nói tiếp: "Trụy Long cốc có biến!"
Con ngươi Đỗ Vũ Hằng bỗng co rút: "Mau nói đi, Trụy Long cốc xảy ra chuyện gì?"
Tên thám tử thứ ba đổ mồ hôi như suối: "Gia chủ, cách đây mười lăm phút đã xảy ra một trận động đất tại Trụy Long cốc!"
"Thậm chí còn có tiếng rồng gào thét nữa, có người dùng lưu ảnh thạch ghi lại cảnh tượng đó..."
Gã ta vừa nói vừa dâng một cái lưu ảnh thạch lên.
Đỗ Vũ Hằng rót chân nguyên vào lưu ảnh thạch.
Hình ảnh khiến cả hai người run bần bật hiện ra trước mắt.
Trong hình là một sơn cốc, đó chính là Trụy Long cốc!
Ảo ảnh của một con huyết long trông cực kỳ đáng sợ đang được ngưng tụ phía trên sơn cốc!
Con huyết long ấy toát lên vẻ uy nghiêm không gì sánh được.
Mặc dù đây chỉ là hình ảnh chiếu lại thôi nhưng hơi thở hùng mạnh của nó vẫn gây sức ép to lớn đến mức khiến hai bố con không tài nào thở nổi.
"Ảo ảnh một con huyết long ư? Bố ơi, chuyện này là sao thế?"
Đỗ Băng Nhược á khẩu, chỉ biết trợn mắt trân trối nhìn cảnh tượng ở phía đối diện.
Đỗ Vũ Hằng cũng cực kỳ sửng sốt, nét mặt ông ta nặng nề: "Bố cũng không biết nữa, con mau đi mời ông chú tư của con tới đây!"
"Dạ!"
Giọng Đỗ Băng Nhược vọng lại từ ngoài cửa, cô ta nhanh nhẹn rời khỏi đây.
Mười lăm phút sau, một ông lão với gương mặt nghiêm nghị mở cửa đi vào.
"Vũ Hằng, cậu tìm lão phu có chuyện gì không?"
Giọng một người đầy phàn nàn cất lên: "Lão phu đang định bế quan, từ nay về sau, nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng làm phiền lão phu".
Đỗ Kiêu!
Đây là một trong các lão tổ của nhà họ Đỗ, tính cách xem như khá hiền hòa.
"Cháu chào ông chú tư!"
Đỗ Băng Nhược tiến lên cúi người chào hỏi.
Đỗ Vũ Hằng liến thoắng bảo: "Ông chú tư, cuối cùng ông cũng tới rồi!"
"Mới vừa rồi..."
Ông ta kể lại đầu đuôi sự tình vừa xảy ra, đưa cả lưu ảnh thạch cho Đỗ Kiêu.
Đỗ Vũ Hằng rót một luồng chân nguyên vào.
Hình ảnh mới nãy lại được tái hiện.
"Chuyện này..."
Đỗ Kiêu trợn to hai mắt, ánh mắt lão ta ánh lên sự thèm thuồng cháy bỏng rất rõ, thậm chí hơi thở cũng trở nên dồn dập.
"Trời đất!"
Đỗ Kiêu hít một hơi thật sâu: "Trời đất, không ngờ truyền thuyết lại là thật!"
"Long hồn, không ngờ đó lại là long hồn!"
Lão ta mừng đến mức khua chân múa tay: "Hahaha, trời giúp nhà họ Đỗ mình rồi!"
Đỗ Vũ Hằng và Đỗ Băng Nhược trố mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy cực kỳ rúng động.
Đỗ Băng Nhược hỏi: "Ông chú tư, long hồn nghĩa là gì ạ?"
Mặc dù Đỗ Kiêu đã già cỗi nhưng sự chấn động ấy vẫn làm lão ta run bần bật, lão ta lúc thì khóc, lúc thì cười phá lên: "Hahahaha!"
"Đi thôi, mau đến Trụy Long cốc, không có thời gian giải thích đâu!"