Cô ta thích Ôn Mạc Ngôn này, hay là anh ta trước kia?
Bạch Thư Hân đang ngủ ngon giấc, bỗng nhiên có người gõ cửa.
Âm thanh đột ngột đến mức khiến cô ta sợ hãi.
Cô ta liếc qua ống nhòm cửa, xác nhận đó không phải Ôn Mạc Ngôn mới yên tâm thở dài một hơi.
Cô ta mở cửa, nhìn thấy Christie bên ngoài bèn hỏi: “Sao cô lại tới đây?”
Vừa nói xong, cô ta không nghĩ mình lại bị tát một cái.
Bạch Thư Hân tức giận cau mày, cũng không chút khách khí mà mạnh tay tất lại. Sâu trong hành lang truyền đến hai tiếng bạt tai.
Christie bị tát nhưng cũng không khóc lóc hay gây khó dễ mà lại tỉnh táo hơn rất nhiều.
“Vào rồi nói chuyện.”
“Cô đang làm cái trò gì vậy? Đến đây tát tôi một cái rồi muốn bình tĩnh ngồi nói chuyện với tôi sao?”
Bạch Thư Hân không hiểu chuyện gì đang xảy ra, xoa xoa gò má đau nhức. Thế là, hai người ôm má ngồi trên ghế sô pha đối diện, nhìn nhau.
“Cô cũng tát trả không phải sao? Tôi còn không tiếp tục đánh chết cô, cô sợ cái gì?”
“Trước hết, cô phải đánh được tôi đã.”
“Đây là London, tôi có thể gọi người đến rất đơn giản.”
“Họ có dũng khí để đến Đà Nẵng đánh người sao?”
“Tôi không tới để đánh nhau với cô, tôi đến đây là vì Ôn Mạc Ngôn”
Cuối cùng Christie thất vọng, bất đắc dĩ nói.
“Anh ấy…”
Nghe thấy tên Ôn Mạc Ngôn, trái tim Bạch Thư Hân lỡ một nhịp.
Sau đó, cả hai im lặng, không khí giống như đông lại thành băng.
Cuối cùng, Bạch Thư Hân phá vỡ sự im lặng: “Cuối cùng thì cô muốn nói với tôi cái gì?”
“Ôn Mạc Ngôn đã thay đổi, anh ấy trở nên rất đáng sợ. Sở dĩ lúc đầu tôi mê đắm anh ấy là vì con người của anh ấy trước kia. Tôi thích xem anh ấy chơi bóng rổ, xem anh ấy giúp đỡ những sinh viên khóa dưới, nhìn anh ấy trở thành học sinh giỏi nhất trường, mỗi năm đều lên sân khấu phát biểu, nhìn anh ấy từ chối tình cảm của tôi mà gương mặt đỏ bừng.”
“Anh ấy thích những con vật nhỏ, thích trẻ em, lại hay giúp đỡ những người yếu thế. Anh ấy hay đi làm tình nguyện, cũng tôn trọng các giáo viên.
Anh ấy là người chăm chỉ và không có bất kì tính khí như một cậu ấm”
“Không còn cách nào để một người giữ mãi được đam mê như vậy đến tận bây giờ. Tôi nghĩ cô là người biết rõ tại sao nhất, phải chứ?”
“Tôi không thể làm bất cứ điều gì nữa.”
Bạch Thư Hân vô tội nhún vai: “Nói thẳng ra, tôi cũng đã chia tay anh ấy một cách phũ phàng, là nhờ món quà mà cô ban tặng. Cô lấy hôn nhân để buộc anh ấy phải lựa chọn giữa tôi và gia đình.
Anh ấy không thể nhẫn tâm từ chối, vậy nên tôi đã giúp anh ấy lựa chọn, tôi đã lựa chọn chia tay để giúp đỡ người nhà họ Ôn”
“Tôi đã giúp cô đạt được mục đích, bây giờ cô tới đây hỏi tôi đã đem Ôn Mạc Ngôn trước kia đi đâu rồi sao? Cô không thấy nực cười à?” Bạch Thư Hân cười lạnh, lớn tiếng hỏi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 1559
Chương 1559