Đại não Nam Cung Uyển trống rỗng, đứng tại chỗ.
"Ha ha ha!"
Cùng lúc đó, một tiếng cười trào phúng truyền ra: "Nam Cung Uyển à, đây là người đàn ông mà cô nhìn trúng sao?"
"Không ngờ lại lêu lổng với người phụ nữ khác, còn bị cô bắt gặp, cười chết tôi rồi!"
Nam Cung Uyển quay đầu lại, vô cùng kinh ngạc: "Nam Cung Nhã? Sao cô lại tới đây!"
Một bóng hình xinh đẹp từ trên trời giáng xuống.
So sánh với vẻ trong trẻo lạnh lùng của Nam Cung Uyển, khí tức của cô ta có vẻ hơi tối tăm!
"Không ngờ là tôi sao? Em họ tốt của tôi!"
Nam Cung Nhã châm biếm nói: "Một mình cô rời khỏi Đại Lục Thượng Cổ, thật sự nghĩ là không ai biết sao?"
"Ba vị lão tổ đã sớm biết cô phản bội gia tộc rồi!"
Nam Cung Uyển nhíu mày: "Cô đang nói bậy bạ gì đó? Tôi phản bội gia tộc bao giờ?"
Nam Cung Nhã cười lạnh một tiếng: "A, trở về để ba vị lão tổ giải thích cho cô đi."
Nói xong, trong tay Nam Cung Nhã xuất hiện một thanh bảo kiếm màu vàng, đang chuẩn bị dùng một kiếm chém bay phòng của Diệp Bắc Minh!
Đột nhiên.
Diệp Bắc Minh đi ra từ trong phòng: "Nam Cung Uyển, là cô sao?"
Nam Cung Uyển cắn chặt đôi môi đỏ mọng: "Diệp Bắc Minh, tôi ghét anh!"
Cô ta bỏ lại một câu nói khó hiểu này, sau đó lập tức dẫm chân một cái, bóng người liền biến mất.
Diệp Bắc Minh có chút kỳ quái: "Cô ta làm sao vậy?"
Nam Cung Nhã cười một tiếng sâu xa: "Cô ta làm sao thì ta không biết, nhưng mà cả đời này cậu cũng không cơ hội biết đâu!"
Sắc mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống: "Sát khí?"
"Cô muốn giết tôi?"
Nam Cung Nhã khẽ cười một tiếng: "Nhãi con, cậu đoán đúng rồi."
Giọng nói lạnh như băng của Diệp Bắc Minh vang lên: "Tôi và cô không oán không thù đi?"
Nam Cung Nhã vô cùng kiêu ngạo: "Gia tộc Nam Cung muốn giết người, còn cần có thù có oán với cậu sao?"
"Nam Cung Nhã tôi muốn giết cậu, trực tiếp giết là được, còn cần lý do?"
Cuồng vọng!
Mãnh liệt!
Diệp Bắc Minh lười vô nghĩa.
Anh dẫm chân xuống một cái, cả người trực tiếp bắn ra ngoài.
Chỉ trong phút chốc đã xuất hiện ở trước người Nam Cung Nhã!
Nam Cung Nhã kinh hãi: "Tốc độ nhanh quá, cậu có thực lực gì vậy?"
Diệp Bắc Minh tung ra một quyền, ba con rồng xuất hiện sau lưng.
"A!"
Nam Cung Nhã kêu thảm thiết một tiếng, bảo kiếm trong tay bay ra ngoài.
Cô ta là cảnh giới Thần Chủ sơ kỳ, lại quỳ rạp trên mặt đất giống như một con chó chết!
"Cậu!"
Trong lòng Nam Cung Nhã như cuộn lên sóng to gió lớn: "Tôi là Chủ Thần sơ kỳ đó!”
"Một tên cảnh giới Hợp Nhất cỏn con như anh sao có thể sở hữu sức mạnh như vậy?"
Diệp Bắc Minh mỉm cười đáp: "Mạng lưới thông tin của gia tộc thượng cổ như các cô lạc hậu đến vậy à?"
"Cảnh giới Thần Chủ sơ kỳ được tính là cái thá gì? Ngay cả đến Thần Chủ trung kỳ tôi cũng chém giết mấy người rồi!"
Thân thể yêu kiều của Nam Cung Nhã run lên: "Cái gì?"
Biểu cảm của cô ta hoàn toàn thay đổi: “Diệp Bắc Minh anh không thể giết tôi, tôi và Nam Cung Uyển là người đồng tộc!”
Vẻ mặt Diệp Bắc Minh lãnh đạm: “Cô nói nhảm nhiều quá rồi đấy”.
Anh lười phải hỏi nhiều, trực tiếp soát hồn!
Con ngươi xẹt qua tia sáng!
Một tia sáng màu máu bắn vụt ra khỏi mắt anh rồi chìm vào trong mắt Nam Cung Nhã!
Ngay lập tức, mọi thứ cô ta biết đều hòa vào trong tâm trí Diệp Bắc Minh.