“Bà là người phụ nữ nhàm chán nhất trong số những người tôi đã quen “Ông nói lại lần nữa!” Quý Thiên Kim nổi điên lên, đúng là bà ta sống rất lý trí nhưng điều đó không có nghĩa bà ta không biết cái gì là tình thủ.
Bình thường khi bà ta đánh giá một tình huống sẽ tập trung vào hai điểm, một là có nguy hiểm gì không, hai là… bà ta căng thẳng không. Một khi bà ta căng thắng, không biết phải nói cái gì mới tốt, bà ta bèn… bắt đầu nói hươu nói vượn.
Mà câu đầu tiên bà ta mới thốt ra khi nãy, rõ ràng là đang nói hươu nói vượn nên chính bà ta cũng đã quên mất mình đã nói cái gì. Bà ta chỉ biết trong lòng căng thẳng đến nỗi đầu óc loạn hết cả lên.
Ông ta dám chế minh!
Bà ta không khách khi đạp một cước về phía ông ta, để giày cao gót vừa dài vừa nhọn không chút do dự bay thẳng tới chỗ giữa hai chân.
Tấn Nhâm Thành vươn tay bắt lấy, trực tiếp với bộ chiếc giày cao gót bà ta đang mang, nắm lấy mặt bà ta: “Bà hãy chăm sóc bản thân rất tốt, giờ có nói bà ta mới hơn ba mươi tuổi cũng không qua lời nhân nhượng bà. Anh trai và cháu trai của bà cũng là người có danh tiếng ở thành phố này, họ không so đo với phụ nữ không phải vì sợ, cũng không phải vì lo mất mặt mà là vì yêu thương bà!”
“Vậy thì liên quan gì đến ông? Đây là chuyện của nhà họ Quý chúng tôi, không tới lượt người ngoài nhúng mũi vào!” Quý Thiên Kim vừa thở hổn hển vừa nói, bà ta cảm thấy lễ nghi tu dưỡng bốn mươi năm của bà đã bị đập vỡ chỉ trong nháy mắt.
Bà ta là một người phụ nữ tao nhã, không bao giờ nói lời thô tục trước mặt người khác, lúc nào cũng chu toàn phép lịch sự. Nhưng mới nói với Tần Nhâm Thành vài câu thôi mà tất cả lễ nghị, phép lịch sự đã vỡ nát rồi.
“Quý Thiên Kim, bà có biết bên ngoài đồn đại bà là người thế nào không? Nhà họ Quỷ ở ngoại ô phía Tây có đứa con gái giỏi giang nhưng cũng rất ác độc, đã bốn mươi tuổi mà còn chưa lấy chồng, khí thế như mãnh hổ xuống núi, bước đi như trăn lớn rời hang. Bây giờ, mấy lời này xem ra rất chuẩn xác
Quý Thiên Kim tức giận đến nỗi run rẩy cả người. không thốt nên lời. Bà ta biết tiếng tăm của mình không được tốt, cũng lười để ý xem thiên hạ bàn táncái gì, nhưng chỉ ông ta là không được nói như vậy. Sở dĩ bà ta biến thành như vậy, không phải cũng có phần trách nhiệm của ông ta sao? “Được rồi, sau khi về nhà tôi sẽ dạy dỗ lại bà cho thật tốt. Phụ nữ thì nên có bộ dạng của phụ nữ, đều đã bốn mươi tuổi rồi, không biết tiết chế một chút sao?” Tản Nhâm Thành khởi động xe, sau đó chờ bà ta về nhà ông ta.
Ông ta đã mua một căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách ở gần khu trung tâm.
Đã mua rất nhiều năm rồi, lúc đầu còn định để nói làm nhà tân hôn cơ, không ngờ… lại thành nhà cho người độc thân. Căn phòng này trước giờ vẫn không có ai ở, toàn bộ thời gian của ông ta đều dành để kiểm tiền. Ông ta muốn kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, muốn chu cấp cho bà ta một cuộc sống thật tốt.
Tần Nhâm Thành mang bà ta về đến căn nhà đó, uy căn nhà đã lâu không có người sống nhưng lại không hề có một hạt bụi vì mỗi tuần đều sẽ có người giúp việc đến quét dọn,
Quý Thiên Kim nhìn cách bày trí đầy ấm áp trong thá, khó mà tin được ông ta lại là một người dịu dàng 1ến vậy. Bà ta ra và ghét bỏ, ngồi xuống số pha rồi nói: ở trước mặt tôi còn cần làm bố làm tích sao? Lớp mặtnạ này của ông có thể thảo xuống được chưa?”
“Bà còn nhớ bộ dạng trước kia của tôi không?” Tần Nhâm Thành nhưởng mày nói.
Anh hùng sợ tuổi xế chiều, ông ta đã không còn trẻ, cũng phải hơn bốn mươi rồi, đã là một ông chủ rồi. Bây giờ dù ông ta cảm thấy đau lòng giùm Ngôn Dương nhưng ít nhất ông ấy có được hai mươi năm hưởng thụ tình yêu và tình thân.
Còn ông ta, không có gì hết.
Quỷ Thiên Kim nghe vậy, trái tim khẽ run rầy, hàng lông mày hơi chau lại: “Gặp được quá nhiều đàn ông tốt, bộ dạng lúc trẻ của ông ra sao đã không còn nhớ rõ rồi.”
“Vậy không cần nhìn nữa.” Tần Nhâm Thành thàn nhiên đáp lại.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 1592
Chương 1592