Còn mấy ông già đang ngồi bên máy tính xem phát trực tiếp thì lại lắc đầu thở dài.
Đám người này chính là hội đồng quản trị của tập đoàn Cổ Linh.
Trong số đó còn có cả Cổ Chí Thanh.
“Tổng giám đốc là người coi vợ bằng trời, vốn dĩ chuyện này chỉ có mấy người già chúng ta biết thôi. Bây giờ thì hay rồi, cả nước đều biết tổng giám đốc của chúng ta là người nghe lời vợ, bị vợ quản chặt. Sau này ra ngoài đàm phán thì còn mặt mũi gì nữa hả?”
“Cựu chủ tịch, anh… anh quản giáo lại đi chứ sắp vô pháp vô thiên đến nơi rồi đấy!”
Cổ Chí Thanh nhìn màn hình máy tính rồi cười vui “Con trai tôi thành thật biết chứng nào, nghe lời vợ vė. thì đã làm sao? Vợ quản chặt thì đã làm sao? Mấy danh xưng này hay biết bao! Con trai tôi gánh vác được hết “Á, đây không phải chuyện có gánh vác nổi hay không mà là thể diện, là uy nghiêm. Những thứ này đều không cần nữa sao?”
“Có quan trọng bằng vợ không? Đảm nó đủ như các ông sao biết được nỗi khổ của người đói, người nào người này cũng có vợ hiền ở nhà nên ai cũng có thể ở đây chống thẳng lưng mà nói chuyện, các người không có vợ nhiều năm như thế thử xem.”
“Thể diện, uy nghiêm để làm quái gì? Có ăn được không? Có đem con dâu và cháu trai mập mạp đến được không?” Ông Thanh nói đẩy lý lẽ: “Vì vậy, cần những thứ đó làm gì? Chi bằng thực tế một chút. Con trai nói hay lắm, bố ủng hộ con.”
Các thành viên ban quản trị bất lực lắc đầu, cũng không biết là đã quen với chuyện này rồi hay là có lòng mà không có sức nữa.
Người của nhà họ Cổ này đều không bình thường, người nào người nấy đều… kỳ quặc, không giống với người bình thường.
Tổng giám đốc nhà người ta thì cao ngạo lạnh lùng còn tổng giám đốc của bọn họ thì bị tẩy não, thích bình dân, hòa nhập với mọi người. Hôm nay đi mua rau, ngày mai đi xếp hàng ngày một lại cùng vợ chưa cưới đi khu vui chơi.
Một người đàn ông gần ba mươi tuổi làm máy chuyện trẻ con đó mà ngược lại còn cảm thấy hạnh phúc.
Thật sự là vô cùng kỳ lạ! Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé.
Trong biệt thự, Hứa Minh Tâm vừa lướt phim vừa ăn đồ ăn vặt, đột nhiên điện thoại reo lên một tiếng “ting” là gợi ý tin tức ngày hôm nay.
“Cuộc sống chiều vợ hàng ngày của tổng giám đốc đang phát sóng trực tiếp.”
Hứa Minh Tâm thấy tin thì tim đập loạn, phản ứng đầu tiên của cô là nghĩ không biết Cố Gia Huy lại bày trò gì nữa rồi.
Cô vội vã mở liên kết ra thì nhìn thấy hiện trường cuộc họp bảo đang phát trực tiếp.
Vốn dĩ cuộc họp báo dự định nửa tiếng đồng hồ thì sẽ kết thúc nhưng vì mấy vấn đề không đầu vào đâu này mà đã kéo dài đến một tiếng.
Cố Gia Huy rất rộng lượng, anh đã kể hết chuyện tình cảm của mình mà không chút giấu giếm. . Tìm t𝐫𝘶yệ𝘯 hay tại ( T𝐫UmT𝐫𝘶yệ𝘯.𝐕𝙽 )
Anh cảm thấy tuổi tác không phải trở ngại cảm thấy bản thân có nhiều ưu thế hơn so với máy câu em đẹp trai trẻ tuổi. Anh hết lớn trước ống kính, bảo máy thanh niên đó dừng gây chú ý với người phụ nữ của anh.
Anh cảm thấy thân phận cũng không phải là trở ngại, đợi sau khi có trở thành vợ anh thì cô sẽ là người phụ nữ tôn quý nhất Đà Nẵng. Ai dám nhiều lời thì sẽ cho người đó biết tay.
Anh cảm thấy thói quen sống không giống nhau cũng không sao cả, anh bằng lòng cùng cô ăn lầu, ăn kem ba ngàn một cây.
“Tổng giám đốc Huy… anh cưng vợ như thể bố anh có biết không?”
Ký giả thấy anh mìm cười với mọi người, dáng vẻ rất thân thiện thì bao gan hỏi.
Cố Gia Huy nhích mày nói: “Ông ấy rất ủng hộ, ông ấy bảo tôi ở nhà thì nghe bổ, cưới vợ thì nghe vợ.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 1609
Chương 1609