Lâm Linh Viện và Giang Hà Lan nhìn nhau nói: “Không phải chứ? Làm chuyện xấu… ở ngay tại ký túc xã sao?”
“Cũng quá trắng trợn rồi đúng không?”
Mà trong phòng, Hứa Minh Tâm có chút không hiểu, đang muốn đặt câu hỏi thì lại không ngờ người đàn ông cúi người xuống, thẳng thắn bá đạo hôn lên bờ môi của cô. không chừa lại chỗ trống khiến cho cô vội vàng thở dốc. Đây chính là sự trừng phạt.
Trên đường đi đến đây anh vẫn nơm nớp lo sợ, sợ có thực sự khó chịu mà quyết định chia tay với mình, không ngờ kết quả lại là nói đùa, chỉ làm trò cười cho người khác xem.
Nếu trước đó nói chuyện qua thì anh còn có thể chịu được, nhưng cô lại tự ý làm trước rồi mới giải thích.
Hứa Minh Tâm không thở nổi, gương mặt đỏ lên, hơi thở có chút mờ mịt.
Người đàn ông phát hiện được, sau đó mới miễn cưỡng lưu luyến buông bờ môi cô ra.
Hai gò má của cô đỏ hồng một mảng, hai con người ngân ngân nước, trong suốt sạch sẽ, không nhiễm bụi trần thế.
Vẻ mặt cô vô cùng đáng thương nhìn Cố Gia Huy, bĩu môi nói: “Sao anh lại hung ác như thế, lại còn cần đầu lưỡi của em nữa? Chẳng lẽ ý tưởng này ủa em không tốt sao? Em mất một đêm để suy nghĩ đây l “Tốt thì tốt, nhưng mà lại khiến anh rất sợ, Hứa Minh Tâm, nếu lần sau em lại đủa anh kiểu này thì nhất dinh anh sẽ lột da em xuống cho xem
Cố Gia Huy hung hãn nói, để cô ấn tượng về mình.
Cô hoạt bát thè lưỡi, nói: “Em không dám nữa đâu, vậy thì tiếp theo còn phải xem anh thế nào, một mình em không thể đuổi hết người bên ngoài đi đầu.”
“Được lắm.”
Cố Gia Huy là người làm ăn, làm chuyện gì cũng đều sẽ cân nhắc lợi ích của mình.
“Anh lại còn nói được lắm? Em sắp bị anh hại chết đến nơi rồi.”
“Vậy anh không ra ngoài, em phải làm gì để thuyết phục anh đi.” Dù anh bận nhưng vẫn ung dung nói: “Gọi chồng đi rồi anh sẽ ra ngoài với em.”
“Bên ngoài vẫn còn có người.”
“Vậy em ghé vào tai anh nói một câu là được.”
“Vậy… Vậy được rồi.”
Cô nhéo nhéo ngón tay, có chút xấu hổ,
Dù không phải lần đầu tiên gọi nhưng Hứa Minh Tâm vẫn cảm thấy rất xấu hổ, dù sao hai người vẫn chưa kết hôn mà đã vỡ vỏ chống chống rồi
Cô sợ người bên ngoài nghe thấy nên cố ý giảm âm lượng xuống, ghé vào tai anh nói: “Chồng a, anh có thể dien một vở kịch với em được không?”
Lời nói tinh tế này thật nhỏ bé, vô cùng đáng thương.
Hơi thở nóng bỏng của cô xuyên vào trong ốc tại khiến thân thể anh khẽ run lên.
Chết tiệt… điều này quá mơ hồ, quá oái oăm.
Vậy mà anh… không kiểm soát nổi, cơ thể bắt đầu có phản ứng.
Anh nhíu mày một cách hung hăng, trực tiếp ôm chặt cô vào trong lòng, đề cô ngồi trên đùi mình.
Cô cảm nhận được sự thay đổi của anh, đứng ngồi không yên.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 1616
Chương 1616