Nói xong, bóng dáng thanh niên kia chợt biến mất.
Tất cả quay trở lại bình thường!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cất giọng nói: “Sao lại thế này, lúc nãy xảy ra chuyện gì thế?”
Diệp Bắc Minh giải thích: “Tháp nhỏ này, vừa nãy tôi gặp được một người trong ký ức của ông!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh ngạc: “Cậu gọi tôi là cái gì cơ?”
Diệp Bắc Minh nói: “Tháp nhỏ!”
Giọng Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trở nên xúc động: “Ai bảo cậu gọi tôi như thế hả?”
Diệp Bắc Minh nói: “Người trong ký ức của ông, người đó tự nhận mình là chủ nhân đầu tiên của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!”
Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục run run: “Cái gì? Cậu nhìn thấy chủ nhân của tôi hả!”
Diệp Bắc Minh gật đầu, kể sơ lại chuyện vừa xảy ra lúc nãy một lượt.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng một lúc lâu!
“Tôi cứ tưởng rằng chủ nhân đã chết rồi, không ngờ ông ấy vẫn còn một chút ý thức trong ký ức của tôi ư?”
“Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh ngạc phát hiện, bên trong không gian.
Bên trong hỗn độn kia có cắm một thanh bảo kiếm màu đen!
“Xem ra cậu thật sự đã gặp được chủ nhân của tôi, đúng là tôi thật sự đã không chọn sai người!”
Diệp Bắc Minh nhanh chóng nói: “Tháp nhỏ, sư phụ nói Nhược Giai và Tôn Thiến đang ở đại lục Chân Võ!”
“Có thể tìm được vị trí của bọn họ không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười đầy hống hách: “Sau khi cắn nuốt căn nguyên của tháp Trấn Giới thì sức mạnh của tôi đã được khôi phục được một phần ngàn rồi!”
“Tìm được họ, là chuyện rất đơn giản!”
Càn Khôn Vô Cực, Vạn Dạm Truy Tung!
Ầm!
Gần như là ngay lập tức, giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục trở nên nặng nề: “Tìm được rồi!”
Diệp Bắc Minh kích động: “Ở đâu?”
Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Tự cậu xem đi”.
Ý thức cộng hưởng.
Lúc này, trước mắt Diệp Bắc Minh là một vùng biển rộng.
Chu Nhược Giai và Tôn Thiến dùng chân khí của mình bay lơ lửng trên mặt nước.
Xung quanh là biển rộng mênh mông, không có một người nào, cũng không có lấy một hòn đảo nhỏ.
Một lát sau, đoàn thuyền buôn đi ngang chợt phát hiện ra hai người.
Sau khi tận mắt thấy hai người lên đó, anh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Diệp Bắc Minh hỏi: “Họ đang ở đâu thế?”
“Biển Thiên Đảo!”
“Biển Thiên Đảo?”
“Lần trước cậu đã gặp Nhan Như Ngọc, cô ta nói mình đến từ Tinh Cung, thì Tinh Cung đó chính là một thế lực của biển Thiên Đảo”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích.
“Trong vùng biển đó có rất nhiều đảo nhỏ, tông môn và vô số thế lực”.
“Hình như còn có vài gia tộc thượng cổ…”
Diệp Bắc Minh khó hiểu: “Sao mà ông biết?”