Giọng nói uy nghiêm vang lên: “Thứ nhất, các ngươi phải tìm ra Long Châu cho bổn tọa!”
“Thứ đó, là quan trọng nhất để bổn tọa trở thành Chân Long!”
“Thứ hai, phải tìm ra được cả Diệp Bắc Minh!”
“Kẻ đó mang trên người rất nhiều bí mật, có lẽ truyền thừa của nhà họ Diệp thượng cổ và Thiên Ma Tộc đều nằm trên người nó!”
“Ma huyết trong người nó, chính là thứ quan trọng nhất để mở ra Thần Sơn!”
“Long Châu và Thiên Ma Tộc cùng xuất hiện, chắc chắn chính là sự may mắn của nhà họ Dư!”
“Thứ ba, con ả đang mang thai kia cũng phải mang về đây cho bổn tọa!”
Một ông lão khó hiểu: “Lão tổ, cơ thể của người là nhân tộc, cần gì phải biến thành Long tộc chứ?”
“Theo tôi ấy, thiên phú của nhà họ Dư chúng ta không tệ, có một Chiến Thần Thượng Cổ, không cần thiết phải…”
Lời còn chưa nói xong.
Phập!
Một sức mạnh khủng bố nghiền nát trực tiếp ập tới.
Ông lão đang nói bỗng hóa thành một đám mây máu!
“Lão tổ!”
Nhóm lão già nhỏ con kia sợ tới mức quỳ rạp xuống đất.
Âm thanh lạnh như băng vang lên: “Bổn tọa nói một lần cuối cùng”.
“Sau này phải gọi ta là đại nhân!"
“Hai chữ lão tổ này, bổn tọa không muốn nghe thấy lần nào nữa”.
Mấy người kia run lẩy bẩy: “Rõ, thưa đại nhân…”
…
Buổi tối, Diệp Bắc Minh tiến vào không gian bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Anh đứng đó nhìn chằm chằm vào kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đâu đó ba tiếng đồng hồ!
Anh đã thử vô số lần.
Nhưng vẫn không thể nhúc nhích được kiếm Càn Khôn Trấn Ngục dù chỉ là một chút!
Kiên cố, không thể lay động!
Chứ đừng nói đến việc cầm nó trong tay.
“Tháp nhỏ, rốt cuộc thanh kiếm này có lai lịch thế nào vậy?”
“Trông cũng không khác kiếm Đoạn Long là mấy, mà sao tôi hoàn toàn không thể lay động được nó?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói: “Bởi vì cậu vẫn chưa được nó chấp nhận hoàn toàn”.
“Gia tăng sức mạnh đi, chờ cậu đủ sức mạnh rồi thì tất nhiên có thể dễ dàng cầm lấy nó”.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Cũng đến lúc phải gia tăng thực lực lên rồi, ở cảnh giới Hợp Nhất này khá lâu rồi”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại nói: “Nhắc nhở một câu, lĩnh vực thời gian đã có sự thay đổi”.
“Thay đổi gì?”
Tim Diệp Bắc Minh khẽ nảy lên.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười khẽ: “Bởi vì cậu được sự tán thành từ chủ nhân đầu tiên của tháp, nên lĩnh vực thời gian đã được mở khóa hoàn toàn!”
“Trở thành lĩnh vực tuyệt đối!”
“Lĩnh vực tuyệt đối? Là gì thế?”
“Cậu ở trong lĩnh vực thời gian một ngày, thì bên ngoài sẽ trôi qua mười ngày, tốc độ thời gian trôi qua là gấp mười”.