“Vậy thì sao chứ, quả thực em rất thích món ông ta nấu, nhưng em lại không yêu thích con người này. Kiến thức của bà chủ nhà họ Cổ tuyệt vời như vậy, nhất định không đơn giản hơn nấu ăn, sao có thể cười nhạo em cơ chứ?”
Cô bất mãn nói, đúng là chỉ có Phó Bình Sinh là mập mạp dễ thương mà thôi.
“Thực sự muốn trở thành bà chủ nhà họ Cổ của anh sao?”
“Đương nhiên Cô nói với vẻ mặt vô cùng tự hào.
“Hôn nhân chính là đeo gông vào cổ nhưng cái gông xiềng đó khiến người khác thấy an tâm hơn. Nếu đã có giấy chứng nhận kết hôn thì bất luận là về vấn đề đạo đức hay pháp luật thì em và anh đều sẽ kề vai sát cánh cùng nhau chiến đấu. Anh cũng sẽ không có lý do gì để đuổi em đi nữa”
Cô nắm chặt tay anh, nói rõ từng chữ từng chữ một.
Cố Gia Huy nghe vậy thì nở một nụ cười hạnh phúc.
Anh kết hôn là muốn tìm sự bình yên trong tâm hồn mà cô cũng có ước nguyện như vậy, cả hai đều muốn vì nhau mà cùng gánh vác trách nhiệm chứ không phải vì lợi ích riêng của bản thân.
“Đợi hai tháng nữa em kết thúc chương trình học thì chúng †a sẽ quay về làm lễ kết hôn nha”
“Dạ dạ” Cô gật đầu lia lịa Ngày hôm sau Hứa Minh Tâm lại tiếp tục đến nhà hàng.
Gordan theo nghề nấu ăn đã rất lâu nên tay nghề rất giỏi, sau khi đề ra các tí chuẩn cần phải đạt được của một món ăn của người phương Tây thì ông ta bắt đầu xem các thực tập sinh thực hiện như thế nào.
Bọn họ nhanh chóng hăng hái bắt tay vào làm việc để thể hiện tài nghệ nấu ăn của bản thân.
Còn Hứa Minh Tâm đang nấu món súp với Phó Bình Sinh. Món súp này rất thơm vị bơ, tuy có vị ngọt nhưng không béo ngấy mà rất vừa miệng ăn.
Hứa Minh Tâm đoán chừng có khi cô ăn cả mười chén cũng còn chưa thấy ngán nữa là Gordan thong thả vừa đi đến phía họ vừa nói: “Cho thêm mấy giọt chanh đi, ông sẽ thấy còn ngon hơn gấp bội”
Phó Bình Sinh vừa nghe vậy thì hai mắt sáng lên, có vẻ như sau khi được Gordan nhắc nhở thì Phó Bình Sinh đã hiểu ra được mấu chốt của vấn đề.
Ông ấy nhanh chóng bỏ thêm mấy giọt chanh và nếm thử, quả nhiên hương vị ngon hơn nhiều.
“Cho nên mới nói, cô theo tôi học nghề thì sẽ học được nhiều điều thú vị hơn. Cô học với tôi hai tháng bằng học với ông ta cả một năm đó”
“Nhưng Phó Bình Sinh đang là thầy của tôi mà. Ở chỗ chúng tôi có câu nói là một ngày là thầy thì suốt đời vẫn là thây”
“Cô thật là đồ ngu ngốc”
“Được rồi được rồi, ông đi kiểm tra thực tập sinh của ông đi. Tôi còn phải nấu ăn nữa”
“Cô…”
Gordan định nói thêm gì nữa nhưng đã bị Hứa Minh Tâm đẩy ra chỗ khác.
Phó Bình Sinh thấy vậy thì phì cười nói: “Cháu chọc giận ông ta làm gì chứ?”
“Đúng thật là cháu rất ngốc nhưng cháu cũng muốn học hỏi càng nhiều càng tốt. Phụ bếp có cái hay của phụ bếp, bếp trưởng có cái hay của bếp trưởng. Thật ra thì cháu cũng có lòng tham muốn học hết tài nghệ của cả hai người nhưng với tính cách đó của ông ta thì cháu chắc chẳn rằng nếu cháu theo học với ông ta thì ông ta sẽ không cho cháu học với chú nữa. Cho nên cháu phải dùng chiêu khích tướng để đối phó với ông ta mới được”
“Gordan chính là một người ranh mãnh, chút tiểu xảo đó của cháu chỉ có thể hù được ông ta trong chốc lát th: ợi sau khi ông ta tỉnh táo lại sẽ suy nghĩ cẩn thận hơn và sẽ nhận ra thôi.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 1678
Chương 1678