Nam Cung Uyển hét: “Câm miệng, đàn ông bội bạc đều là đồ đáng chết!”
Cô ấy từ từ bước lên, vung trường kiếm trong tay chém ra hơn mười lưỡi kiếm khí.
Diệp Bắc Minh biết Nam Cung Uyển đã nhập ma rồi.
Vút! Vút! Vút!
Anh vung tay bắn ra mấy cây ngân châm găm vào cơ thể của Nam Cung Uyển.
Cô ấy kêu đau đớn, nháy mắt cơ thể đã bị khóa cứng.
Diệp Bắc Minh bước lên, trong đôi mắt xinh đẹp của Nam Cung Uyển ngập sợi máu, trông rất lộn xộn.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Này nhóc, cô ấy tu luyện công pháp Thái Thượng Vong Tình!”
“Thái Thượng Vong Tình ư?”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh rất khó coi: “Tôi đã từng nghe sư phụ nói rằng loại công pháp này vô cùng tàn nhẫn”.
“Nó bắt người phải quên thất tình lục dục, cuối cùng trở thành một kẻ vô tình!”
“Không chỉ quên tình yêu nam nữ mà còn quên cả tình thân tình yêu cha mẹ, mọi loại tình cảm!”
“Sao Uyển Nhi lại tu luyện loại công pháp này chứ?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Sao tôi biết được?”
“Một khi tu luyện Thái Thượng Vong Tình buộc phải quên đàn ông, không được có chút tình cảm nào”.
“Vừa rồi chắc là do cô ấy rung động nên đã bị kích thích dẫn tới tẩu hỏa nhập ma!”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh thay đổi liên hồi.
“Khi người tu võ tẩu hỏa nhập ma thì phải hủy cả võ".
Rồi anh nhìn về phía Nam Cung Uyển.
Con ngươi cô ấy càng đỏ rực hơn, trạng thái đầy cuồng loạn.
Chân nguyên trong lục phủ ngũ tạng tán loạn khắp cơ thể.
Nếu cứ tiếp tục như thế thì đến Quỷ Môn Thập Tam Châm không cứu cô ấy được nữa.
“Uyển Nhi, xin lỗi”.
Diệp Bắc Minh nói một câu.
Anh cầm cổ tay Nam Cung Uyển, một con huyết long lao ra, đi vào cơ thể Nam Cung Uyển.
Nó điên cuồng cắn nuốt chân nguyên của cô ấy.
Cảnh giới của Nam Cung Uyển từ rớt xuống.
Ánh mắt cô ấy dần trong veo trở lại.
Cô ấy bừng tỉnh: “Anh... Diệp Bắc Minh anh làm gì vậy?”
Diệp Bắc Minh giải thích: “Uyển Nhi, cô luyện Thái Thượng Vong Tình dẫn tới tẩu hỏa nhập ma rồi”.
“Nếu cô không bỏ công lực của mình thì phải đối mặt với cái chết!”
Nam Cung Uyển cắn môn: “Đồ bội bạc, tôi có chết cũng không cần anh cứu!”
Nói xong, cô ấy lấy một thanh trường kiếm ra khỏi nhẫn chứa đồ rồi kề lên cổ mình.
Diệp Bắc Minh giữ chặt mũi kiếm.
Anh ngang ngược nói: “Người phụ nữ của tôi, tôi không cho cô chết cô không được phép chết?”
“Anh!”
Nam Cung Uyển vừa thẹn vừa tức: “Ai là người phụ nữ của anh chứ!”
Diệp Bắc Minh cười to nói: “Tôi nói phải thì phải!”
Dứt lời, anh tiến lên ôm lấy bờ eo thon thả của Nam Cung Uyển rồi hôn cô ấy.