Người phụ nữ sang trọng chấn động: “Hỏa Nhi, con nói thật sao?”
Tô Chính Dương và những người khác đều kinh ngạc nhìn qua.
Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, chuyện ở ngục giam Trấn Hồn đã sớm truyền khắp Đại Lục Thượng Cổ.
Ba chữ Diệp Bắc Minh này, ai mà không biết, ai mà không hiểu?
Tô Hỏa kích động gật đầu: “Chắc chắn đúng, hai tiếng trước con mới nhìn thấy lệnh truy nã Diệp Bắc Minh xong!”
“Nhà họ Từ đưa một ngàn viên đan dược Đế phẩm, mười thần khí để làm giải thưởng cho người bắt sống Diệp Bắc Minh!”
Vèo!
Ánh mắt người phụ nữ sang trọng ngưng tụ, dừng ở trên người Diệp Bắc Minh.
Đôi mắt Tô Hỏa đỏ bừng: “Bố, mẹ, còn chờ cái gì nữa!”
“Diệp Bắc Minh đang ở trong nhà họ Tô, chúng ta lập tức thông báo cho người nhà họ Từ đi!”
Tô Lê biến sắc, ngăn Tô Hỏa lại: “Không được!”
Người phụ nữ sang trọng cả giận nói: “Tô Lê, cô làm gì vậy?”
Tô Hỏa đẩy Tô Lê một cái: “Tô Lê, đừng ngăn cản nhà họ Tô phát tài”.
“Cô có biết một ngàn viên đan dược Đế phẩm có ý nghĩa gì không?”
“Cho dù là một vị Đan Đế, mười năm cũng chưa chắc đã có thể luyện ra một ngàn viên đan dược Đế phẩm đâu!”
Tô Lê nhìn về phía Tô Chính Dương: “Bố, anh Diệp là bạn của con”.
“Bây giờ anh ấy đang bị thương, trên danh nghĩa của nhà họ Tô có nhiều thương hội như vậy, nếu chuyện bán đứng bạn bè mà bị truyền ra!”
“Về sau mọi người sẽ nhìn nhà họ Tô chúng ta như thế nào? Còn có thể buôn bán cùng nhà họ Tô sao?”
Tô Chính Dương trầm mặc, nhíu chặt mày lại.
Quả thật.
Thương nhân, thành tín là quan trọng nhất.
Nếu bán đứng bạn bè thì còn sống như thế nào nữa?
Nhìn thấy Tô Chính Dương do dự.
Người phụ nữ sang trọng nóng nảy: “Lão gia, Diệp Bắc Minh đắc tội nhà họ Từ, nếu chúng ta không giao cậu ta ra”.
“Nhà họ Từ biết sẽ trách tội xuống, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Ánh mắt Tô Hỏa đỏ bừng, tràn ngập tham lam: “Đúng vậy bố!”
“Một ngàn viên đan dược Đế phẩm, mười thần khí!”
“Nếu con có được mấy thứ này, về sau sẽ có cơ hội trở thành Thần Đế!”
Mấy lão giả còn lại của nhà họ Tô cũng đều mở miệng.
“Gia chủ, phu nhân và thiếu gia nói rất đúng”.
“Kẻ này đã là người sắp chết, giao ra để đổi một vài thứ cũng không sai!”
Sắc mặt Tô Lê trắng bệch: “Bố, cầu xin bố, đừng mà...”
Tô Chính Dương nhìn Diệp Thanh Lam một cái.
Cả quá trình người phụ nữ này đều ngồi ở bên giường.
Không nói một lời, ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
Tô Chính Dương thở dài một tiếng trong lòng: “Thương thay tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ!”
Ánh mắt của ông ta dừng ở trên người Diệp Thanh Lam: “Nhà họ Tô sẽ không thông báo với nhà họ Từ, nhưng gia hạn cho hai người phải rời khỏi nhà họ Tô trong vòng một tiếng”.
Diệp Thanh Lam không hề nói một câu nào.
Chỉ cõng Diệp Bắc Minh rời đi.
Tô Lê đuổi theo: “Bác Diệp...”