“Mục Hàn!”
Người Vô Tướng thần cung biến sắc, nhận ngay ra chủ của cái đầu đó là ai.
Bọn họ thấy Mục Hàn đang trừng to mắt, biểu cảm đầy hoảng sợ.
Giống như trước khi chết đã nhìn thấy việc gì rất đáng sợ vậy.
Xoạt xoạt xoạt!
Tiếng bước chân vang lên, mọi người quay đầu nhìn lại.
Một thanh niên đang bước vào đại điện.
“Cậu ta nói mình tên là Diệp Bắc Minh hả?”
“Là Diệp Bắc Minh đã giết chóc ở ngục giam Trấn Hồn của nhà họ Từ kia sao?”
“Là cậu ta đó ư? Sao lại là cậu ta được!”
“Theo tin tức mới nhất thì chẳng phải tên này đã bị tàn phế rồi à?”
Cả đại điện nhốn nháo, vô số ánh mắt dán vào người Diệp Bắc Minh.
Kinh ngạc!
Bất ngờ!
Khó tin!
Mạc Ninh Nhi che kín miệng nhỏ: “Cô chủ, là cậu ta thật sao?”
Ngay khi cô gái đeo khăn che mặt nhìn thấy Diệp Bắc Minh thì cũng lộ ra sự ngạc nhiên.
Gương mặt xinh đẹp vốn phẳng lặng như nước giờ lại hiện lên sự khiếp sợ xen lẫn khó tin: “Là ai chữa trị cho cậu ta thế? Không thể nào!”
Lý Vân Phi có chút hiếu kỳ: “Có chút thú vị đó”.
Diệp Bắc Minh không quan tâm tiếng bàn tán xôn xao của mọi người, ánh mắt anh trầm xuống.
Ở khu vực trung tâm đại điện, Nam Cung Uyển đang bị nhốt trong một cái nhà giam.
Sát ý trong mắt anh dâng cao: “Uyển Nhi!”
Lửa giận trong anh bùng cháy dữ dội, anh lao thẳng tới chỗ Nam Cung Uyển.
“Oắt con, mặc kệ cậu là Diệp Bắc Minh hay Diệp Nam Thần, ở đây là Vô Tướng thần cung!"
Một lão già ở Huyền Vũ tông hét to: “Không tới lượt cậu ra oai ở đây đâu!”
Vì muốn lấy lòng Vô Tướng thần cung, người nọ tung chưởng nhắm ngay vào Diệp Bắc Minh.
“Cút!”
Diệp Bắc Minh quát to.
Gầm gừ!
Một tiếng rồng ngâm khủng khiếp vang vọng, máu bay đầy trời.
Lão già Huyền Vũ tông vừa mới ra tay kia đã bị đánh bay ra ngoài, giữa đường lăn đùng ra chết.
“Này...”
Mọi người ở đây chết lặng.
Lúc này, Diệp Bắc Minh đã bước tới chỗ lồng giam kia.
Kiếm Đoạn Long vụt qua.
Tiếng nổ vang lên, lồng giam kia bị chia năm xẻ bảy.
“Uyển Nhi!”
Diệp Bắc Minh ôm chầm Nam Cung Uyển đang hôn mê bất tỉnh: “Người thiếu máu, cơ thể suy nhược!”
“Chết tiệt!”
Anh hét to.