Anh cùng Cố Trường Quân cùng một lúc chạy tới biệt thự, thậm chí cũng đã đi tìm Lance, xác minh Hứa Minh Tâm không có vấn đề gì, người không có ở đó, thì liền lập tức chạy tới đây.
Nhìn thấy Hứa Minh Tâm không bị thương gì, anh tiến đến ôm cô vào lòng, hai người ôm chặt lấy nhau.
“Anh không sao chứ?”
“Anh không sao, chỉ là… anh nhớ em quá thôi”
Cô nấy giờ run rẩy nhưng giả vờ mạnh mẽ, giây phút nhìn thấy Cố Gia Huy, cô không còn kiềm chế được nữa, trong lòng trở nên mềm nhữn.
Cô không giả vờ trước mặt anh, muốn khóc liền khóc, muốn làm nững liền làm nũng, bởi vì cô biết trên đời này không ai có thể nuông chiều bản thân cô, nhưng riêng Cố Gia Huy thì nhất định sẽ dỗ dành yêu thương hết mực cô.
“Em cũng nhớ anh, không có việc gì là tốt rồi.
Anh xoa đầu cô, hoàn toàn coi cô như một đứa trẻ, giống như việc xoa đầu thì cô sẽ không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
“Hai người này, có thể chú ý một chút không, nơi này vẫn còn có một người lớn sống sờ sờ đấy?”
Phó Tây Du bất đắc dĩ sờ sờ mũi, bất lực nói.
Cố Gia Huy nghe vậy, mắt hơi nheo lại, kéo Hứa Minh Tâm ra sau lưng.
“Anh muốn làm gì Minh Tâm?”
“Chuyện của hai anh em bọn họ là do cô ấy, người buộc chuông nhất định phải tháo.
chuông, tôi dẫn cô ấy đi, cũng không có gì là quá đáng đúng không?”
Phó Tây Du vẻ mặt nghiêm túc nhưng lại nói ra những điều vô nghĩa.
“Anh là người của Lance, từ khi nào đối với chuyện của anh em Josh lại cảm thấy hứng thú như vậy chứ?”
“Tôi cũng không phải là thuộc hạ của ai cả, tôi chỉ tuân theo mệnh lệnh của chính mình mà thôi. Minh Tâm, xem ra cũng không cần tôi đưa em trở về nữa, em tới đây, tôi nói với em một chuyện này, đảm bảo em sẽ không hối hận. Tôi biết rất nhiều bí mật đó!”
Giọng Phó Tây Du trầm ấm và ngọt ngào, giống như một chiếc hộp nhạc Pandora, có chút mê hoặc.
Hứa Minh Tâm nghe vậy, khó xử nhìn cả hai người, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Phó Tây Du muốn nói gì? Chẳng lẽ là chuyện của Cố Gia Huy sao?
Cô nhíu mày, cuối cùng vẫn tiến lên một bước.
Điều này khiến cho lông mày Cố Gia Huy nhướng lên, ánh mắt lạnh lùng lập tức trở nên kinh hãi “Minh Tâm?”
“Em qua đó nghe một chút thôi, rồi sẽ nhanh chóng quay lại ngay mà Cô bỏ tay Cố Gia Huy ra, đi đến trước mặt Phó Tây Du.
“Anh muốn nói gì với tôi?”
Cô lo lắng hỏi.
Phó Tây Du dùng bàn tay to lớn kéo mạnh eo cô về phía mình, khiến hai thân thể trong chốc lát áp sát vào nhau.
Đôi môi mỏng của anh ta áp lên vành tai cô, từng luồng hơi thở nóng rực quét qua ốc tai.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 1792
Chương 1792