Hứa Minh Tâm vẫn luôn bị Cố Gia Huy kéo lên đến trên xe.
Một đường đến đây, anh một câu cũng không nói, xụ mặt rất là khó coi.
Trong khoang xe không khí trâm thấp, cô bị áp bách có chút không thở nổi.
Cô muốn mở miệng, nhưng mà không biết nên nói gì Phó Tây Du nói với cô, không nên vạch trần bệnh tình của Cố Gia Huy, bệnh của anh đã nguy kịch, không sống được bao lâu nữa, nếu không muốn nói cho cô biết, đương nhiên sẽ không muốn cô biết từ trong miệng Lucia.
Cô chỉ có thể làm bộ không biết, để cho anh hiểu lầm mình là bởi vì chuyện của anh ⁄osh mà đến.
‘Vợ muốn đối phó với mình, nên mới để Phó Tây Du nhằm vào mình, cuối cùng cầu xin mới thả vô ra.
Kế hoạch này, chỉ có thể là như vậy.
Cô nhận ra đây không phải là đường đi đến sân bay, có chút mờ mịt, không biết anh muốn mang mình đi đâu.
Cuối cùng xe đột nhiên dừng lại ở ven đường, Cố Gia Huy xoay người xuống xe.
“Anh Gia Huy, anh đi làm gì đó…
Cô yếu ớt hỏi.
“Ngoan ngoãn đợi.”
Anh cố gảng khống chế giọng điệu của chính mình, nhưng giọng điệu vẫn như cũ lời nói ra miệng có chút nghiêm khắc.
Cô rụt rụt đầu, đành phải ngoan ngoãn ngồi trên ghế xe phụ.
Cô thấy Cố Gia Huy đi vào siêu thị, rất nhanh đã mang theo bao lớn bao nhỏ trở lại.
Có túi giấy rất lớn, ném trên người cô, làm cô giật mình. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Bên trong có kẹo que, bánh kem nhỏ, còn có đồ ăn vặt với đủ loại kiểu dáng.
Cô không hiểu nguyên do nhìn anh, mờ mịt, không có việc gì tự nhiên mua nhiều đồ ăn vặt như vậy cho mình ăn làm gì?
“Có phải em sau khi ăn đồ ăn vặt, tâm trạng sẽ tốt, không dễ dàng tức giận?”
Thanh âm anh cứng đờ ngượng ngùng, muốn nổi đóa với cô nhưng lại cố nén.
Cô thế mà lại đến chỗ Phó Tây Du, hai người còn cử chỉ thân mật, kề tai nhau nói to nói nhỏ.
Ai cho em lá gan đó chứ?
“Đúng… Đúng là như vậy, không sai.”
Cô chỉ cần có ăn, tâm trạng sẽ tốt.
“Vậy em nhanh ăn đi, ăn xong rồi thì nhanh nhanh dỗ anh. Ăn nhiều đồ ngọt một chút, như vậy lúc dỗ anh, miệng sẽ ngọt hơn”
Cố Gia Huy đóng cửa sổ xe lại, trực tiếp bật điều hòa lên, cảm thấy hỏa khí trong đáy lòng mình sắp cháy lan ra cả cánh đồng.
Hứa Minh Tâm nghe được lời này có chút dở khóc dở cười, vốn dĩ… mua đồ ăn vặt cho mình là nguyên nhân này.
Cô lấy ra một cái kẹo que, sau đó đưa cho Cố Gia Huy một cái khác.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 1794
Chương 1794