Anh ta không xây mộ cho cô ấy, bởi vì trong lòng luôn có một chấp niệm rằng vợ mình sẽ trở về.
“Vậy… Thi thể của chị tôi, anh xử lý như thế nào?”
“Cơ thể của con người cũng chỉ là một lớp da, còn linh hồn của cô ấy vẫn luôn bên cạnh tôi, vẫn dõi theo tôi mỗi ngày, nhìn Dao Dao lên. Thi thể của cô ấy được tôi bảo dưỡng rất kỹ càng, cất ở một nơi an toàn, ngay cả bản thân tôi…Cũng không thể đến thăm cô ấy”
Câu cuối cùng anh ta nói rất nhỏ, Hứa Minh Tâm không nghe rõ.
Cô không muốn quan tâm vế sau Phó Minh Tước nói cái gì, chỉ riêng những câu phía trước đã khiến cho cô cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Cho dù đó là chính chị gái ruột của mình, cô vẫn không thể không sợ hãi khi nghe thấy anh ta nói như vậy.
Ở trong mắt cô, người đã mất không thể sống lại, nên mới chôn xuống mộ.
Đây là suy nghĩ từ bao đời nay, nhưng Phó Minh Tước lại bảo tồn thi thể của Ngọc Diệp.
Từ nhỏ cô đã sợ những thứ nghiêng về tâm linh, nhưng hiện tại lại nghe về chuyện ma quỷ, phải chăng đó là bởi vì khi còn sống, chấp niệm quá sâu, nên khi chết đi không thể siêu thoát?
Cô không khuyên nhủ Phó Minh Tước, dù sao suy nghĩ của người khác, bản thân cô cũng khó có thể hiểu được.
Sau khi đến đây, điều cô muốn làm chính là gặp mặt Dao Dao.
Sau khi biết quan hệ của cả hai, cô càng thêm thương xót cho đứa nhỏ này.
“Mẹ!”
Dao Dao vùi đầu vào ngực cô.
“Mấy ngày nay ở Trấn Kettering, Dao Dao đã làm gì?”
Cô tò mò nhìn về phía Phó Minh Tước.
Dao Dao nghe vậy, không đợi Phó Minh Tước lên tiếng, hai tay chống vào eo, tức giận nói “Hừ, bố căn bản là không quan tâm đến con, mỗi ngày đều sai bảo mẫu đến quản con, mỗi ngày đều ở nhà khiến con cảm thấy chán chết.
Bố không ăn cơm cùng con, không đưa con đi công viên chơi trò chơi, thậm chí còn chẳng thèm kiểm tra bài tập của con”
“Bố thật sự rất đáng giận, mẹ, mẹ nhất định phải giúp con đòi lại công bằng, mắng bố một trận!”
“Phó Minh Tước, hành vi của anh là phạm tội!”
Hứa Minh Tâm không vui nhìn anh ta: “Cho dù anh có bận thế nào cũng không thể không quan tâm đến đứa nhỏ chứ! Dao Dao, bố không đưa con ra ngoài chơi, vậy dì mang con ra ngoài chơi được không?”
“Được ạ!”
Dao Dao vô cùng hưng phấn, cười một cách vui vẻ.
Phó Minh Tước bất đắc dĩ lắc đầu, cử người đến báo cho Cảnh Nguyệt Tây một tiếng.
Sau đó ba người cùng nhau đến công viên chơi.
Hứa Minh Tâm tuy rãng đã kết hôn, nhưng vẫn giống y như một đứa trẻ, sở thích giống hệt với Dao Dao.
Thích chơi tàu lượn, thích chơi xích đu, thích ăn kẹo ngọt, ăn kem.
Phó Minh Tước đi ở đẳng sau, cảm giác như bản thân đang dẫn theo hai đứa trẻ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 1838
Chương 1838