Chân thứ hai của anh giẫm xuống.
Một cái chân khác của Hàn Khâu tan tành.
“Cậu... sao cậu dám...”
Lão ta đau đớn ngất lịm đi.
Diệp Bắc Minh lười lảm nhảm.
Mắt anh lóe huyết quang rồi thi triển thuật sưu hồn.
“Á!”, Hàn Khâu kêu rên thảm thiết, chảy hai hàng nước mắt máu.
Thần hồn của lão ta suýt nữa tan biến.
Diệp Bắc Minh vội vàng rời khỏi: “Có người hạ cấm chế trong thần hồn của lão ta ư?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Có vài thế lực lớn sẽ hạ cấm chế trong đầu người dưới trướng để phòng ngừa bí mật bị lộ ra ngoài!”
“Một khi có người sưu hồn thì sẽ nổ tan xác chết tức tưởi!”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh tối sầm: “Vì sao các người giết bố mẹ của đại sư tỷ tôi?”
“Thánh Tộc có thù hằn gì với các người chứ?”
Dù hai chân đã bị đánh gãy nhưng Hàn Khâu vẫn kiêu ngạo cười to: “Ha ha ha ha, thù gì hả?”
“Nhà họ Hàn giết người còn cần lý do sao?”
“Ha ha ha ha, tiểu súc sinh, cậu dám kiêu ngạo như vậy sợ rằng còn chưa biết Thánh Vực có nghĩa là gì đâu nhỉ?”
“Trưởng bối của cậu đâu rồi? Gọi bọn họ lại đây!”
Lão ta nhếch miệng cười, dáng vẻ vô dùng hung tợn: “Cậu có tin không, ngay khi trưởng bối của cậu xuất hiện!”
“Cậu sẽ phải quỳ gối dưới chân lão phu, cầu xin lão phu cho cậu chết một cách sảng khoái!”
Diệp Bắc Minh chả thèm quan tâm lão ta, mười ba cây kim bay ra.
Chúng ghim vào trong cơ thể Hàn Khâu.
Ngay sau đó.
Hàn Khâu cảm giác như mình đang ở dưới mười tám tầng địa ngục, có vô số ác quỷ chạy tới chỗ mình.
Lũ ác quỷ đó nhào tới cuồng loạn cắn xé máu thịt của lão ta.
Cả người Hàn Khâu run rẩy, đôi mắt tràn ngập sự hoảng sợ: “Á... đừng mà... đừng lại đây!”
“Van xin cậu, đừng mà...”
“Giết tôi đi, xin cậu hãy giết tôi đi!”
Lão ta quỳ rạp xuống đất, dập đầu điên cuồng khẩn cầu chỉ để chết đi.
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn lão ta: “Nói, vì sao lại giết bố mẹ đại sư tỷ của tôi?”
Hàn Khâu dập đầu điên cuồng: “Không có lý do gì hết, cậu chủ muốn giết thì giết thôi ạ”.
“Đối với chúng tôi, người của thế giới Cao Võ chẳng bằng một con heo!”
“Cậu sẽ có lý do để giết một con heo không?”
Lửa giận trong lòng Diệp Bắc Minh dâng lên ngút trời.
“Mẹ kiếp!”, Lạc Vô Tà tức run người.
Trong tay cậu ta chợt xuất hiện một thanh trường kiếm, rồi cậu ta hùng hổ chém vào người Hàn Khâu.
Hàn Khâu vui vẻ kêu to: “Đúng, giết tôi đi, cầu xin cậu giết tôi đi!”
Diệp Bắc Minh ngăn Lạc Vô Tà lại, rồi lắc đầu nói: “Cứ giết lão ta như vậy thì lão ta sướng quá rồi!”
“Tôi sẽ khiến lão ta chết bằng cách đau đớn nhất!”
Lạc Vô Tà nắm chặt thanh kiếm rồi lùi về sau.
Diệp Bắc Minh đưa tay lên, tóm lấy yết hầu của Hàn Khâu.
Ầm!
Thiên Ma Cửu Biến, cắn nuốt!
Máu trong người Hàn Khâu trào ra.
Cùng lúc đó, bên ngoài cơ thể lão ta xuất hiện một bóng người gần như trong suốt, giống hệt với Hàn Khâu.