Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Trong chốc lát, tất cả người Thánh Vực đều ngừng giết chóc mà quay đầu nhìn lại.
Bọn họ chỉ thấy một bóng đen xé gió lao xuống như sao chổi.
“Là cậu ta!”
Đế Khởi La kích động run người.
Đế Giang trừng mắt: “Sao cậu ta lại đến đây?”
Đế Khuyết không dám tin vào mắt mình: “Cậu ta đến đây cứu chúng ta sao?”
“Không thể nào!”
Lão tổ Đế tộc khó hiểu: “Lẽ nào là vì Khởi La?”
Gương mặt tái nhợt của Đế Khởi La bỗng đỏ bừng, cơ thể mềm mại cứng đờ: “Ơ... cháu?”
“Lão tổ, cháu với cậu ta không có gì hết...”
Trong đám đông.
Hàn Tông nhướng mày, gã liếc mắt nhìn Diệp Bắc Minh.
Gã hơn bất ngờ, thầm nghĩ: “Cảnh giới Thần Đế hả? Tìm mình làm gì?”
“Vãi đạn! Cảnh giới Thần Đế hả?”
Một người thanh niên lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: “Lớn tiếng như vậy làm gì? Đồ chó mày muốn dọa người khác à?”
“Chết cho tao!”
Người thanh niên kia bỗng bùng nổ, vung kiếm chém vào Diệp Bắc Minh.
“Cảnh giới Thần Đế mà cũng đến đây góp vui à?”
Đám nam thanh nữ tú còn lại cười ngặt nghẽo, chả thèm đếm xỉa tới Diệp Bắc Minh.
Hàn Tông thầm lắc đầu, rồi xoay người nhìn vào sâu bên trong cấm địa.
Chính ngọn núi rồng kéo dài liên miên, trong đó có chín long mạch.
Nếu gã dung hợp được ba cái thì tương lai chắc chắn có thể tiến sâu vào cảnh giới võ đạo cao hơn.
Phụt!
Sau lưng gã truyền tới tiếng máu thịt nổ tung.
“Chắc là thằng nhãi cảnh giới Thần Đế đó chết rồi!”
Mọi người đều nghĩ như thế.
Hàn Tông cũng không phải ngoại lệ.
Ngay sau đó.
Sau lưng lại vọng tới giọng nói hết như thần chết kia: “Ai là Hàn Tông?”
“Cái gì?”
Mọi người kinh hãi run người.
Hàn Tông không dám tin quay đầu lại.
Gã thấy người thanh niên cảnh giới Thần Đế đó vẫn nguyên vẹn lông tóc không chút tổn thương.
Mà đồng đội của bọn họ... đã hy sinh.
“Ôi...”
Ba mươi mấy nam thanh nữ tú kia sửng sốt, một vài người không nhịn được bèn nhìn về phía Hàn Tông.
Diệp Bắc Minh sắc bén, lạnh lùng nhìn Hàn Tông: “Mày chính là Hàn Tông à?”