“Nếu em tổ chức nó vào thời điểm khó khăn nhất, chắc chắn sẽ khiến mọi người đàm tiếu. Em không chỉ là em gái của anh, mà còn là vương phi. Nếu em bị buộc tội, anh cũng không muốn nhìn thấy như vậy, đúng không?”
Lời này vừa nói ra, Lance có những điều suy nghĩ sâu xa.
Anh ta luôn cảm thấy Lucia có ý đồ xấu, nhưng bây giờ lại ăn nói cẩn thận, cơ bản cũng không tìm ra kẽ hở nào.
Thay vào đó, cô ta thể hiện sự tận tâm của mình và một lòng vì anh ta mà bày mưu tính kế.
Anh ta nhìn Lucia thật lâu và cẩn thận đánh giá.
Mà khuôn mặt chân thành của cô ta, nhìn cũng không ra có điều gì khác thường.
“Được rồi, anh tin tưởng em một lần nữa, ba ngày sau anh sẽ lại đến tìm em. Nếu như không có thì anh sẽ không khách sáo đâu.
Anh có thể mai mối cho em và biến em thành vương phi, thì anh cũng có cách khiến cho em không còn gì nữa! “
“Em biết, em sẽ không quên răng anh trai em đã hỗ trợ em trong những năm qua và cho em bộ dạng như bây giờ. Dù có chết đi nữa…em cũng sẽ không quên lòng tốt của anh đối với em.”
Trên mặt cô †a tươi cười như gió xuân, nhưng trong lòng lại ảm đạm.
Tay giấu chặt những thất bại, hung hăng nắm thành quyền, móng tay hẳn sâu vào da thịt.
“Em hiểu được là tốt rồi, không sao đâu, anh có chuyện phải làm, anh về trước đây”
“Anh không uống trà nữa sao?”
“không uống nữa, vết thương của em có sao không?
“Không sao đâu, không có gì đâu”
“Ừ, hãy chăm sóc bản thân thật tốt và thuyết phục Vương thượng Charles nhiều hơn”
Anh ta đơn giản dặn dò rồi quay người rời đi Anh ta vừa đi khỏi, sắc mặt của Lucia liền thay đổi.
Cô ta trực tiếp ném cái ly xuống đất, hung hăng nheo mắt, hung ác nói.
“Muốn tôi chết sao? Tôi thật muốn xem ai sẽ chết trước. Lance Kettering, tôi muốn anh chết không được tử tế!”
Cô ta đi thay quần áo, ngực bỏng đỏ một mảng, đang bôi thuốc mỡ.
Cánh cửa phòng mở ra, và chỉ có Charles mới không cần báo cáo mà có thể bước vào.
Anh ta từ phía sau ôm lấy cơ thể trân truồng và duyên dáng của cô ta, nhẹ nhàng ấn bàn tay to lên vết thương của cô ta, bôi thuốc cho cô ta.
Anh ta ghé vào tai cô trìu mến nay vương phi đã giúp anh chịu uất ức rồi”
“Ưm, nào có?”
Cô ta ưm nhẹ một tiếng, thân hình mềm nhũn như không có xương dựa vào trong ngực của anh ta, cố ý nịnh nọt.
Sau khi Charles ân ái cùng với cô ta xong, vuốt ve tấm lưng mịn màng nhẫn nhụi của cô ta rồi nói: “Em nói những lời như vậy, anh còn không tin được, chẳng nhẽ anh trai của em sẽ tin?”
“Anh ấy không tin thì có thể làm gì được?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 1996
Chương 1996