Cố Gia Huy nắm lấy bàn tay của Hứa Minh Tâm, xoay người và rời đi Lúc chuẩn bị lên xe, Cố Gia Bảo kêu bọn họ đổi một chiếc xe khác ngồi, đừng có ngồi cùng với ông ta.
Cô nhìn xuyên qua kính xe, mơ hồ nhìn thấy ông đang lau khóe mắt của mình.
Ông đã khóc rồi.
Ô muốn bọn họ nhìn thấy cái tối đó của mình, thế nên mới không muốn ngồi cùng một chiếc xe với bọn họ.
Sư tử có hung dữ đến đâu đi chăng nữa, thì cũng sẽ có lúc trở nên dịu dàng.
Khi nhìn thấy Cố Cố, ông không hề khóc.
Đứa con trai chết đi sống lại, ông cũng không có khóc.
Đứa con trai cả bỏ đi, đứa cháu ngoại bị phế, ông cũng không hề khóc.
Nhưng giờ đây, con gái nuôi được gả đi, vậy mà ông lại âm thâm rơi lệ, giống hệt như một con thú dữ đang tự liếm vết thương của mình vậy.
Sau khi Hứa Minh Tâm lên xe, cô siết chặt lấy bàn tay của Cố Gia Huy và nói: “Bố đang khóc, bố chắc chắn là rất đau lòng”
“Tuy rằng Ngọc Vy không phải là con ruột của ông ấy, nhưng trong số các anh em, bố quả thật là thương yêu em ấy nhất. Trong nhà, không ai được phép vì em ấy là con nuôi mà đi ăn hiếp em ấy. Anh đã từng thấy qua bộ dạng nghiêm khäc nhất của ông ấy, cũng đã từng thấy qua bộ dạng dịu dàng nhất của ông, nhưng tất cả đều là đối với Ngọc Vy mà thôi”
“Em có thể tưởng tượng được một người đàn ông như vậy, mà lại bò trên mặt đất học cách kêu của heo, cũng chỉ vì muốn ghẹo cho Ngọc Vy vui hay không hả? Mẹ của anh lúc đó cũng gần như sắp ghen lên mất rồi. Nói con gái là người tình kiếp trước của bố mình, Ngọc Vy có lẽ cũng là như vậy. Minh Tâm à, anh muốn có con trai, không muốn có con gái. Cái tâm trạng này đúng thật là tôi tệ quá đi”
“Ôm anh đi”
Hứa Minh Tâm ôm chặt lấy anh, bàn tay nhỏ của cô nhẹ nhàng vỗ về lấy sống lưng của anh.
Cô không thể nào hiểu được sâu sắc thứ tình cảm giữa bố và con gái như thế này.
Người bố trong ký ức của cô là Hứa Văn Mạnh, ông ta đối với cô luôn luôn khắc khe, một chút cũng không có hoang mang.
Ngày mà cô được gả đi, ông ta đã sớm qua đời rồi Vả lại, cô đối với nhà họ Hứa cũng đã sớm không còn một chút tình cảm ấm áp nào rồi.
Hôm nay, khi nhìn thấy Ngọc Vy gả đi, cô mới cảm thấy có chút cảm động.
Người phụ nữ phải có thân phận như thế nào mới có thể khiến một người đàn ông mềm lòng, không phải là vợ, không phải là mẹ, mà chính là con gái..
Đứa con gái nuôi nấng hơn hai mươi mấy năm trời, bây giờ lại trở thành người của nhà người ta, nỗi đau này…….. đúng thật là không sao kể xiết được.
Người trước đó còn đang vui vẻ chúc mừng, quay lưng một cái liền đã khóc không ra bộ dạng người nữa rồi “Cố Gia Huy à, em sẽ cố gắng sinh cho anh một đứa con trai, em cũng không muốn phải gả con gái đi đâu, tim rất đau.
Cái cảm giác này………. quả thật rất khó chịu, người lấy được vợ thì vui mừng khôn xiết. Còn người phải gả con gái của mình đi thì trong cái đêm này…….. đã định sẵn sẽ không thể ngủ yên giấc được rồi.
Một đêm này, hai bố con đều không ngủ, đơn giản là ngồi uống rượu.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 2036
Chương 2036