Một đám người mặc quần áo thống nhất chạy tới hiện trường, chính là người của Thánh Tông.
Khuôn mặt già nua không gợn sóng của Đoàn Thiên Đức rung động: "Đến, cuối cùng đã đến rồi!"
"Đây chính là Thần miếu sao?"
"Thật là quá hùng vĩ!"
"Thế giới Thái Cổ bị hủy diệt chính bởi vì tòa Thần miếu này, đến cùng thì nó có bí mật gì?"
Ánh mắt mọi người Thánh Tông nóng bỏng, gắt gao nhìn chằm chằm kiến trúc cổ xưa đằng trước.
Đột nhiên.
Một giọng nói vang lên: "Sư huynh, anh vẫn tới đây!"
Đôi mắt Đoàn Thiên Đức đọng lại: "Một triệu năm rồi, các cậu còn muốn ngăn cản tôi sao?"
Một giây sau.
99 bóng người xuất hiện, ngăn cản phía trước Thần miếu!
..
..
Đoàn Thiên Đức đứng chắp tay, khẽ lắc đầu: "99 người các cậu cộng lại cũng không phải là đối thủ của lão phu!"
"Tránh ra!"
Sắc mặt người đỡ đầu lạnh lẽo: "Đại sư huynh, anh đừng u mê không tỉnh!"
Đoàn Thiên Đức cười lạnh: "Một đám bại tướng mà cũng dám ngăn cản lão phu?"
"Nếu các cậu không biết điều, lão phu chỉ có thể hy sinh vì việc lớn!"
Cánh tay Đoàn Thiên Đức nhấc lên, một luồng hơi thở điên cuồng bộc phát, lao thẳng đến 99 người phía trước!
Cuộc chiến hết sức căng thẳng!
..
..
Cùng lúc ấy, chỗ sâu trong Thần miếu.
Thần nữ Túc Hoàng rốt cuộc không chịu nổi, trước khi bị thương thì bà ta vẫn là tấm thân xử nữ!
Cảm giác mà liên hệ thần hồn truyền tới khiến bà ta gầm nhẹ ra tiếng: "Diệp Bắc Minh... Cậu... Cậu thắng!"
"Bản thần nữ nhất định sẽ chém cậu thành trăm ngàn mảnh!"
Lời nói vừa dứt, bà ta cắt đứt liên hệ với tàn hồn bên trong cơ thể Hạ Nhược Tuyết!
Loại cảm giác kỳ quái kia mới hoàn toàn biến mất!
...
"Bắc Minh..."
Bên trong cung điện bằng đá, đôi mắt Hạ Nhược Tuyết dần trở nên minh mẫn.
Diệp Bắc Minh dừng lại: "Nhược Tuyết, em đoạt lại quyền khống chế rồi?"
Gương mặt xinh đẹp của Hạ Nhược Tuyết đỏ bừng, gật đầu: "Thần hồn của bà ta đã biến mất, tự chủ động tiêu diệt!"
"Cái gì cơ?"
Diệp Bắc Minh hơi kinh ngạc: "Chủ động tiêu diệt? Kỳ quái..."
Hạ Nhược Tuyết trừng mắt nhìn anh: “Vậy mà anh lại dùng cách đó!”
Diệp Bắc Minh cười gượng, đổi chủ đề: “Đúng rồi, sao em lại đến đây thế?”
Hạ Nhược Tuyết không giấu diếm: “Sư phụ giao cho em một nhiệm vụ, đó là tìm kiếm mộ phần của cường giả Thái Cổ!”
“Ở nơi đó có truyền thừa kiếm đạo của cường giả Thái Cổ!”
Cô ấy chuyển mắt nhìn vào thanh kiếm Ẩm Huyết trong cung điện bằng đá kia.
Diệp Bắc Minh đã chú ý tới thanh kiếm này từ lâu rồi.
Cả người nó đỏ rực, ký hiệu màu đỏ tỏa sáng chói lói trên đó.
Kiếm ý hùng mạnh ẩn dấu trong nó kèm theo khí tức đầy kinh sợ.
Hạ Nhược Tuyết bước tới chỗ kiếm Ẩm Huyết rồi tóm lấy nó.
Xoẹt!