TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
CHƯƠNG 2830 CÓ VÕ KỸ SIÊU ĐẲNG.

“Lão tổ, vô địch!”

“Lão tổ mạnh nhất thiên hạ!”

Người của Thánh Tông hò hét.

Dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người.

Đoàn Thiên Đức bước ra rồi đi tới trước cửa thần miếu.

Ông ta đặt tay lên cánh cửa thần miếu màu đen đó rồi quát to: “Mở cho tôi!”

Ầm ầm, cánh cửa thần miếu đáp lại ông ta bằng cách mở ra.

Gương mặt già nua của Đoàn Thiên Đức đỏ bừng vì kích động: “Thần miếu, tôi về rồi!”

Xong ông ta từ từ bước vào đó.

“Thần miếu mở ra kìa!”

“Còn đợi gì nữa, mau vào thôi!”

Người tu võ còn lại thấy thế bèn lũ lượt chạy vào cánh cửa thần miếu như ong vỡ tổ.

Giáo Phụ quát to: “Bảo vệ thần miếu!”

“Vâng!”

Chín mươi chín vị cường giả Thái Cổ cố gắng kìm nét vết thương trầm trọng trên người mình, ngăn cản mọi người ùa vào thần miếu.

Sâu trong thần miếu.

Thần nữ Túc Hoàng hân hoan nói: “Có người mở cửa thần miếu ra rồi à? Thật may quá!”

Bà ta không hề do dự bóp nát ngọc bội.

Truyền tin tức này ra ngoài.

Thế giới Tam Thiên, trong một thần điện cổ xưa.

Một cười thanh niên bỗng mở to mắt, vui sướng nói: “Khí tức của Hoàng Nhi, Hoàng Nhi vẫn còn sống!”

Sau đó, người thanh niên nắm chặt tay.

Những ký hiệu thần bí xuất hiện đầy trời rồi tụ tập lại một chỗ.

Người thanh niên nhướng mày: “Đại lục Thái Cổ ư? Chẳng phải đại lục đó đã bị diệt vong ở trận chiến năm ấy rồi hay sao?”

“Thần hồn của Hoàng Nhi lại lưu lạc đến tận đó chẳng trách nhiều năm qua vẫn không tìm thấy!”

...

“Nhưng mà không sao cả, Hoàng Nhi, anh sẽ đến cứu em!”

Người thanh niên bước ra, khung cảnh xung quanh thay đổi.

Bỗng một cái quảng trường rộng lớn xuất hiện từ hư không.

Phía trước là một truyền tống trận cổ xưa đang khởi động.

“Cậu chủ, sao người lại đến đây thế!”

Hai ông lão bước tới quỳ gối.

Người thanh niên đứng trước truyền tống trận: “Đến thế giới Thái Cổ với tôi!”

Hai ông lão nhìn thoáng qua nhau, thầm nghĩ: "Chẳng phải thế giới Thái Cổ đã hủy diệt từ lâu rồi sao?"

"Cậu chủ đến đó làm gì?"

Nhưng mà cả hai đều không dám nhiều lời: “Vâng ạ!”

Hai người họ bước lên truyền tống trận rồi biến mất.

Ngoài thần miếu, mặt già của Tần Hồng Bân đen kịt: “Tại sao các người ngăn không cho chúng tôi vào hả?”

“Đừng tưởng rằng các người là cường giả Thái Cổ nên chúng tôi không dám giết!”

“Còn dám cản đường thì đừng trách bọn tôi không khách khí!”

Vô số người tu võ đỏ mắt, nhìn chằm chằm vào cánh cửa thần miếu.

Truyền thuyết nói rằng trong đó có thần khí Thái Cổ.

Có võ kỹ siêu đẳng.

Cũng có đan dược giúp người tu võ trường sinh bất lão.

Giáo Phụ cầm một thanh kiếm dài màu đen: “Kẻ nào dám tới gần thần miếu, chết!”

“Ông!”

Những người tu võ ở đây e dè nhìn Giáo Phụ.

Vừa rồi bọn họ còn tính thừa lúc chín mươi chín vị sư phụ của Diệp Bắc Minh trọng thương mà xông vào thần miếu.


Nhưng rồi lại phát hiện mình chả phải là đối thủ của chín mươi chín người kia.

| Tải iWin