Bạch Thư Hân nghe xong cắn chặt răng, cô ấy thầm nghĩ, anh a đã muốn chết rồi, tại sao lại còn đưa Thiện Ngôn đến chăm sóc cô ấy?
Cô ấy phải đối mặt với khuôn mặt giống y như đúc kia thế nào đây? Làm sao để an nhiên sống qua ngày?
“À đúng rồi, Ôn Mạc Ngôn có để lại một bức thư cho em.
Về phần bức thư đó viết gì thì tôi không biết, do anh ta đã tự động chặn các giác quan của tôi. Nhưng tôi vẫn biết bức thư đang ở đâu, có lẽ nội dung trong đó là những lời anh ta muốn nhắn riêng với em nên tôi cũng không đụng đến”
“Bức thư ư? Mau đưa cho tôi!” Bạch Thư Hân kích động nói.
Ôn Mạc Ngôn đưa Bạch Thư Hân đến ngân hàng, anh ta mở một chiếc tủ sắt ở ngân hàng, trong đó cất giữ bức thư và một chút tài sản khác. Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.
Bạch Thư Hân mở phong thư ra, có lẽ bức thư này mới được viết gần đây thôi. Bởi vì Bạch Thư Hân nhìn thấy có vết máu nhỏ dính trên thư, có lẽ do anh ta trong lúc không cẩn thận tự làm mình chảy máu.
Bạch Thư Hân nhớ Thiện Ngôn có nói qua rằng Ôn Mạc Ngôn đã nôn ra rất nhiều máu trong lúc viết bức thư này. Có phải bởi vì anh ta đã dốc hết sức lực, tâm huyết để viết không?
Vừa nghĩ đến đây, Bạch Thư Hân không kìm được mà rưng rưng.
Bạch Thư Hân cầm bức thư trên tay, rõ ràng nó rất nhẹ nhưng cô ấy lại cảm thấy nặng tựa ngàn cân. Các ngón Bạch Thư Hân cô run rẩy, cô ấy không có dũng khí mở bức thư ra, Thấy vậy Thiện Ngôn đánh tiếng bảo nhân viên ngân hàng rời đi, để cho cô ấy một không gian riêng, còn Thiện Ngôn ra cửa trông chừng.
Anh ta đứng ở cửa nhìn tấm thân đơn độc của Bạch Thư Hân phản chiếu trên tấm kính mờ, lòng không khỏi cảm thán: “Ôn Mạc Ngôn ơi là Ôn Mạc Ngôn, tại sao anh để lại cho tôi nhiều vấn đề nan giải như vậy. Người cô ấy cần không phải là tôi. Mà thôi, tôi cũng muốn làm rõ hiểu lầm giữa hai người. Tôi sẽ khấn cho anh nghe, để linh hồn của anh ở trên cao biết rằng cô ấy yêu anh, mãi mãi yêu anh, chưa từng từ bỏ anh.”
Cuối cùng Bạch Thư Hân cũng lấy hết dũng khí mở bức thư ra.
Mà câu đầu tiên đập vào mắt cô chính là: Thấy chữ như gặp người.
Cổ nhân xưa nay vẫn thường dùng câu này mỗi khi trao đổi thư từ.
Thấy những dòng chữ này, cũng giống như gặp được anh ta.
Thế nhưng đối với cô ấy, chỉ vẻn vẹn vài dòng chữ này làm sao có thể đại diện cho một con người bằng xương bằng thịt của anh ta.
“Thư Hân, khi em đọc được bức thư này có lẽ anh đã không còn trên thế gian này nữa. Anh cũng không biết liệu nhân cách thứ hai có giữ đúng giao ước, thay thế anh ở bên cạnh em không…”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 2172
Chương 2172