“Đúng rồi, anh ở đây thì điều tra sự tình bên ngoài như thế nào? Có cần…có cần tôi giúp gì không?” Hứa Minh Tâm tò mò hỏi.
Anh ta còn chưa nói làm thế nào mà anh ta vào được đây, cứ thần thần bí bí không ai đoán ra được.
“Tôi tự có cách, cô không cần phải bận tâm, tôi đói r: Hứa Minh Tâm trề môi sau đó vẫn cam tâm tình nguyện chịu khổ đi vào nhà bếp lấy đồ ăn. Vì để tránh sinh nghi nên cô ăn gì thì cũng lấy món đó cho Phó Minh Tước.
Lúc ăn Phó Minh Tước nhíu mày không thôi, sắc mặt thì đen như đáy nồi.
Xem ra…
Đồ ăn rất khó ăn đối với anh ta…
Mấy món này nhạt, không có bóng dáng của vị cay, những gia vị khác thì… càng ít càng tốt. Thực ra không phải quá khó nuốt, chỉ là quá nhạt nên ăn không có cảm giác đang ăn.
Phó Minh Tước không phải người quá coi trọng khẩu vị nhưng cũng không ăn được bao nhiêu món ăn vừa nhạt vừa loãng như vậy.
“Ngày nào cô cũng ăn mấy món này?”
“Chứ sao nữa, ăn như vậy mới tốt cho em bé!”
“Haiz, cháu trai tôi vất vả rồi. Đợi sau khi cô sinh em bé xong tôi sẽ đưa cô đi ăn hết London này” Phó Minh Tước cười cười nói.
“Phải chờ sự việc này kết thúc, xem anh còn giữ được mạng không đã” Hứa Minh Tâm bất đắc dĩ nhắc lại.
Không thể phủ nhận rằng tinh thần của Phó Minh Tước vẫn rất tốt. Anh ta lâm vào tình trạng thảm hại thế này nhưng trên mặt không có vẻ gì là thất bại, không nhìn ra được bất kì sự chật vật nào trên khuôn mặt đó. Cả người anh ta trông vẫn tràn đầy sức sống, giống như anh ta đã tính trước mọi việc.
Hai người đang ăn cơm thì nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài cửa, Hứa Minh Tâm biết Cố Gia Huy đang đi tới.
Hứa Minh Tâm luống cuống tay chân, vội vàng đẩy Phó Minh Tước ra ngoài ban công rồi kéo rèm che lại.
Xong xuôi cô thở hổn hển, đúng lúc Cố Gia Huy mở cửa đi vào. Nhìn thấy dáng vẻ hổn hển, hai má đỏ bừng của cô, anh liền lo lắng.
“Em sao vậy?”
“Nóng… em vừa ăn xong, nóng chết mất thôi”
Hứa Minh Tâm vừa nói vừa lấy tay phẩy phẩy như quạt: “Nên em mới mở cửa ban công”
“Anh nghe người giúp việc nói em một mình trở lại phòng ăn cơm, em không khỏe chỗ nào à?”
“Không có đâu, em rất khỏe. Chỉ là… gần đây anh bận như vậy, không có thời gian cùng em ăn cơm. Em một mình ngồi ăn với một cái bàn to như vậy… chỉ bằng… chi bằng em về phòng vừa ăn vừa xem TV”
Những lời này của cô cũng không tính là nói dối, thực tế cũng đúng như vậy.
Sau khi đến London, Cố Gia Huy quả thực bận rộn cả ngày, ít có thời gian ở cùng cô.
Cố Gia Huy nghe vậy liền cảm thấy tự trách bản thân, anh ra sức ôm Hứa Minh Tâm vào lòng vô về.
Anh ôm chặt cô giống như sợ rằng nều không ôm chặt cô sẽ biến mất khỏi vòng tay anh. .
“Anh sao vậy?” Hứa Minh Tâm cảm nhận được sự khác thường của anh, cô bỗng lo lắng hỏi.
“Anh xin lỗi, là anh không chăm sóc tốt cho em. Gần đây anh luôn ở bên anh hai, nhìn thấy anh ấy sắp phát điên anh rất sợ sẽ mất đi em”
“Josh sẽ không sao đâu, em cũng vậy. Chúng ta một nhà ba người sẽ bình an thôi” Hứa Minh Tâm rủ rỉ nói bên tai Cố Gia Huy, bàn tay nhỏ bé của cô nhẹ nhàng vỗ võ xoa xoa lưng anh, trấn an anh.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 2199
Chương 2199