Một giây sau.
Sở Vô Trần chợt cười: "Ha ha! Có điều mày không chết cũng chẳng có tác dụng, người tiến vào tầng này hoàn toàn không thể cử động!
Diệp Bắc Minh nhướng mày: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Không ai trả lời!
Chỉ có giọng nói chỉnh tề vang lên: "Chúng tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra!"
"Sau khi chúng tôi tiến vào tầng thứ mười, cùng lao thẳng đến ba bục cao nhỏ".
"Thân thể đột nhiên không thể cử động, ngay cả chúng ta muốn nói chuyện cũng phải nhờ chân nguyên mới phát ra âm thanh!"
Diệp Bắc Minh cực kỳ kinh ngạc: "Tất cả mọi người đều không thể động?"
Tầng thứ mười?
Chẳng lẽ là lĩnh vực thời gian?
Sở Vị Ương lạnh giọng nói: "Nói nhảm, không thì chúng tôi đang làm gì? Chẳng lẽ anh có thể hành động?"
Diệp Bắc Minh bước ra một bước: "Xin lỗi, tôi thật sự có thể hành động!"
"Cái gì?"
Sắc mặt mọi người biến đổi!
Sở Vô Trần quát lớn: "Thằng kia, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Chẳng lẽ là mày đang giở trò quỷ?"
"Anh đang chất vấn tôi? Thứ gì vậy!"
Diệp Bắc Minh bước lên trước, duỗi tay tát vào mặt Sở Vô Trần!
Chát!
Âm thanh vô cùng giòn giã vang vọng, trên mặt Sở Vô Trần có thêm một dấu tay đỏ tươi!
Cảnh tượng đột nhiên xuất hiện khiến trong lòng tất cả người tại đây trào dâng sóng to gió lớn!
Không ai có thể ngờ, Diệp Bắc Minh lại dám ra tay đánh Sở Vô Trần!
"Lớn mật!"
"Mày dám động đến Vô Trần thiếu gia?"
"Diệp Càn Khôn, mày biết hậu quả của hành động này không?"
Bốn lão già cảnh giới Động Hư rít gào!
Sở Vô Trần càng là đỏ bừng mắt, hung dữ nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: "Thứ phế vật, cái tát này tao nhớ kỹ rồi!"
"Vậy cứ nhớ kỹ đi, kiếp sau đừng quên!", Diệp Bắc Minh đáp.
Sở Vô Trần cảm thấy giọng điệu của anh không quá thích hợp: "Mày có ý gì hả?"
Diệp Bắc Minh khoát tay, kiếm Không Tên xuất hiện trong tay anh: "Tiễn anh lên đường!"
"Mày dám!"
Sở Vô Trần bị dọa sợ, giọng nói run rẩy, gào thét như nổi điên: "Mày biết tao là người nào không?"
"Tao là..."
Một kiếm chém xuống!
Quả quyết, dứt khoát!
Phụt!
Thân thể Sở Vô Trần nổ tung, trong nháy mắt hóa thành một đám sương máu!
"Hả? Mẹ kiếp!", Sở Sở há to miệng.
Sở Vị Ương cũng bị dọa, thân thể mềm mại run lên, không dám đưa mắt nhìn Diệp Bắc Minh: "Sao anh ta dám?"
Sở Vô Trần chết rồi ư?
Sở Vô Trần không ai sánh bằng đã chết rồi ư?
Chết một cách vô nghĩa, bị một kẻ mà anh ta coi là con kiến, con lợn giết chết chỉ bằng một nhát kiếm?
“Cậu chủ!”
“Không!”
Bốn lão già cảnh giới Động Hư gào khản giọng: “Diệp Càn Khôn! Nhà họ Sở sẽ không tha cho mày!”
Diệp Bắc Minh cười khẩy: “Mấy ông quan tâm anh ta tới vậy cơ à? Nếu vậy thì đi theo anh ta luôn đi!”
“Mày định làm gì?”