“Chút thôi? Anh xem bộ dạng bây giờ của anh đi! Không gọi bác sĩ làm sao được?” Hứa Minh Tâm tức giận nói.
“Không cần, nếu Minh Diệp nhìn thấy bác sĩ con bé sẽ rất lo lắng, còn nữa…” Phó Minh Tước nhướng nhướng mày nhìn cô, nói: “Cô đang lo lắng cho tôi à? Không phải cô rất hận tôi ư?”
“Chuyện nào ra chuyện đấy, tôi cũng không thể trơ mắt đứng nhìn anh xảy ra chuyện ở trước mặt tôi.”
“Thật sự không cần gọi bác sĩ đâu, tôi đồng ý với cô, không cần phải làm to chuyện lên đâu.”
“Phó Minh Tước, logic của anh là thế nào vậy? Lấy sức khỏe tính mạng ra để giao dịch với tôi?” Hứa Minh Tâm mở to mắt, ngạc nhiên không tin vào mắt mình.
“Đúng vậy, lấy cái này ra giao dịch với cô, ý của cô thế nào?”
“Tôi…” Hứa Minh Tâm ngẩn người không nói ra lời.
Cô nên đồng ý, nhưng lại có chút do dự, thắc mắc. Ai lại dùng tính mạng ra làm trò cười chứ?
Hứa Minh Tâm từ bên giường đứng dậy, bàn tay nhỏ siết chặt thành nắm đấm, móng tay đều khảm vào trong da thịt.
Vì sao đứa con của cô lại chết, ít nhiều cũng liên quan đến anh ta.
Nếu như không phải anh ta tiết lộ tin tức cho Lucia, làm sao cô ta có thể hành động vào giờ phút quan trọng như sắp sinh?
Anh ta luôn miệng nói sẽ không thương tổn đến mình, sẽ bảo vệ cho cô. Nhưng cuối cùng, đó cũng chỉ là một trò đùa.
Nếu như không phải vì Minh Diệp, cô sẽ không bước chân vào nơi này nửa bước.
Cuối cùng cô không nói gì, quay người rời đi.
Phó Minh Tước muốn chạy ra ngoài đuổi theo, nhưng toàn thân không hề có chút sức lực nào, cơ thể anh ta thực sự quá yếu.
Nhiệm vụ lần này, suýt chút nữa đã lấy đi nửa cái mạng của anh ta.
Anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng của cô càng ngày càng xa.
Anh ta yếu ớt nằm ở trên giường, buổi sáng người giúp việc đã đến đây chăm sóc cho anh ta.
“Hứa Minh Tâm đâu?”
“Minh Tâm mang theo cô nhỏ ra ngoài đi mua đồ, trong thời gian ngắn sẽ khó mà quay về. Một lát nữa bác sĩ sẽ tới, anh đợi thêm một chút”
Phó Minh Tước nghe thấy vậy, con ngươi trong nháy mắt sáng lên phút chốc..
Anh ta kích động nắm lấy tay của người giúp việc.
“Cô nói cái gì?”
“Bác sĩ… Một lát nữa bác sĩ lại tới, anh ráng đợi thêm một chút?”
Người giúp việc không biết mình nói sai ở chỗ nào, run lẩy bẩy.
Phó Minh Tước khó có thể diễn tả được tâm trạng của mình vào lúc này. Lập tức cảm thấy toàn thân đều đau đớn.
Cô vẫn quan tâm đến mình, cô vốn dĩ nên căm ghét mình, nhưng vì sao cô lại nhớ đến anh ta?
Là Ngọc Diệp…
Nhất định là ở nơi xa xôi, Ngọc Diệp đã sắp đặt.
Anh ta mừng rỡ nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên khuôn mặt ấy. Có một chút trưởng thành hơn so với gương mặt non nớt của Hứa Minh Tâm, biết dịu dàng mỉm cười, đôi mắt lại mang theo ánh sáng ôn hòa, dù cách xa nhau cả nghìn dặm cũng có thể cảm nhận được.
Mỗi lần anh ta nhìn thấy Hứa Minh Tâm, như nhìn thấy Ngọc Diệp đang còn sống.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 2374
Chương 2374