Đôi mắt của cô rất đẹp, đôi mắt to trong và lông mi dài, đôi đồng tử đen của cô giống như là hắc diệu thạch.
Cô nhìn chằm chằm vào anh, đôi mắt rực lửa.
Anh không có lời nào, nhưng mà… anh ôm cô và tiếp tục hôn sâu.
Cố Gia Huy anh có tài cán gì mà đời này có thể gặp một người phụ nữ tốt như Hứa Minh Tâm chứ.
Cô đã theo anh từ khi ngây thơ trong sáng như đứa trẻ.
Từ một cô gái đến một người phụ nữ, từ một đứa trẻ đến một người lớn.
Đồng hành cùng anh từng bước, cùng anh đứng chung trên một con thuyền, không bao giờ bỏ cuộc.
“Hứa Minh Tâm, đời này của Cố Gia Huy anh có bao nhiêu may mắn mới có thể gặp được em và nắm tay em đến bạc đầu giai lão chứ?”
Khi Hứa Minh Tâm nghe thấy điều này thì hai mắt của cô cong thành hình trăng lưỡi liềm.
“Vậy thì Cố Gia Huy… em may mắn biết bao khi có thể lấy được tình yêu của anh đây?”
Khi cả hai đang ôm nhau thật chặt thì có một giọng nói vang lên không đúng lúc.
“Minh Tâm, cô có ở đây không? Vừa rồi..”
Tạ Quế Anh đẩy cửa bước vào, nhìn thấy hai người đang ôm nhau, trong lòng nhất thời thắt lại, có chút khó thở.
Hứa Minh Tâm giống như một con thỏ sợ hãi, lập tức đẩy Cố Gia Huy ra, hai má hơi đỏ lên.
“Cảm ơn… bác sĩ Anh…”
Tôi… tôi đến không đúng lúc, tôi nghĩ anh Huy đi rồi, tôi còn muốn giúp cô bôi thuốc…”
“Tôi còn chưa bôi thuốc xong, bác sĩ Anh có thể tránh đi được không?
“A?” Tạ Quế Anh không ngờ Cố Gia Huy lại nói thẳng như vậy, trực tiếp ra lệnh đuổi khách. Cô ta sững người một lúc rồi mới phản ứng lại, nhanh chóng gật đầu rồi tay chân luống cuống đi ra ngoài.
“Giúp tôi đóng cửa”
Tạ Quế Anh đã đi đến ngoài cửa, khi nghe thấy điều này thì sống lưng cô ta cứng lại một cách đáng sợ.
Cô ta khó khăn quay người và đóng cửa lại.
Nhìn cánh cửa đóng chặt, không khó để hình dung ở bên trong thì hai người sẽ làm gì.
Dù gì thì hai người cũng đã là vợ chồng nên làm cái cái gì cũng hợp tình hợp lý.
Những ngón tay từ từ thu lại rồi siết chặt thành một nắm đấm, trong mắt cô ta có một ngọn lửa dữ dội cháy bùng lên.
Mà ở trong phòng, Hứa Minh Tâm cau mày nói: “Anh cứ như vậy mà đuổi bác sĩ Anh ra ngoài sao?”
“Đuổi? Thái độ của anh không khách sáo sao? Rõ ràng là anh đang mời cô ta ra ngoài!”
Cố Gia Huy lãnh đạm nói, căn bản là không cảm thấy những gì mình vừa nói là không thích hợp.
Anh chỉ nói sự thật mà thôi.
Hứa Minh Tâm không khỏi co giật khóe miệng khi nghe câu trả lời này.
Nếu ai đó có tính khí xấu nghe thấy điều này thì họ có thể muốn đánh người đó!
“Anh mau đi làm việc của mình đi, vết thương trên bụng em tự mình xử lý”
“Không được, để anh làm, em động tay động chân thì anh không yên lòng”
“Em không phải là một đứa trẻ..”
“Trong mắt anh thì em là một đứa trẻ!”
“Vậy… Cố Hy thì sao chứ?”
“Cho nó qua một bên chơi đi!” Cố Gia Huy nói mà không cần suy nghĩ.
“Ạch..” Đầu Hứa Minh Tâm đầy những đường đen.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 2387
Chương 2387