“Tổng giám đốc Cố, chúng tôi đi làm ngay, chúng tôi thề chết cống hiến cho công ty!” Mọi người đồng thanh nói.
Cố Gia Huy đồng ý nghe theo lời Hứa Minh Tâm thêm nhiều phúc lợi cho họ, nhưng mà bây giờ đã đến giờ làm việc nên họ cũng phải làm việc cho công ty, đây là nguyên tắc của một nhà kinh doanh.
Phúc lợi này rất dễ bàn, nhưng mà có một điểm không thể bàn cãi đó là công ty cho nhân viên cái gì thì công ty nhất định phải nhận lại gấp đôi từ nhân viên.
Mọi người dông dập rời đi, Hứa Minh Tâm cũng tắt máy tính. .
||||| Truyện đề cử: |||||
“Được rồi, em giúp anh thu phục lòng người rồi, mấy người trong bộ phận dự án sắp trở thành gấu mèo, gấu trúc hết rồi. Mấy người lãnh đạo như anh luôn ngồi ở văn phòng phía trên, chỉ có thể nghe mọi người nói răng họ làm việc khổ cực, nhưng mà lại không thể nhìn thấy rõ ràng vì vậy cho phúc lợi cũng nhỏ bé không đáng kể. Bây giờ anh quan tâm đến họ như vậy thì họ chắc chắn sẽ làm việc chăm chỉ, và hiệu quả công việc sẽ cao hơn nữa.”
“Em đúng là rất hiểu rõ nỗi khổ của nhân gian nhỉ”
“Đó là vì em cũng có xuất thân giống họ, nhân viên làm việc chăm chỉ để mang lại lợi ích cho tập thể. Nhưng mà sếp lớn ở trên cao lại không nhìn thấy, không đụng đến cho nên chỉ trả thêm vài đồng, khi nhân viên cầm tiền như vậy thì họ cũng sẽ không hài lòng. Mấy quản lý cao tầng đi xuống quan tâm đến nhân viên thật nhiều thì anh còn sợ răng họ không cống hiến hết sức để kiếm tiền cho anh sao?”
“Anh quá lạnh lùng làm mọi người ai cũng sợ anh.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
“Bọn họ sợ anh cũng không sao, chỉ cần thích em là được rồi, dù sao thì vợ của anh lớn lên thật xinh đẹp mài!”
Anh cười khẽ nói, Hứa Minh Tâm liếc anh một cái sắc lẹm, nhưng mà trong lòng vẫn cảm thấy vui vẻ…
Cô cũng thích trò chuyện với nhân viên, không cần làm bộ làm tịch, cũng không cần lá mặt lá † Tất cả mọi người đều chân thực và thuần khiết, giống như bản thân cô lúc trước.
Vì bọn họ tranh thủ chút phúc lợi thì cũng không có gì xấu cả.
“Anh bàn việc xong chưa? Có phải chuyện của Phó Minh Nam rất khó giải quyết không?”
“Anh đã thương lượng với anh hai rồi, nhưng mà vẫn cần sự giúp đỡ của anh trai em. Phó Minh Nam dựa vào Diên ở London tạo ra không biết bao nhiêu sóng gió, còn Charles thì vì nể mặt Kettering nên cũng sẽ nhắm một mắt mở một mắt, sống chết mặc bay. Nhưng mà nếu nó liên quan đến quyền và lợi ích của công dân trong nước thì chúng ta có thể điều động đại sứ quán. Có Quý Lưu Xuyên trấn ở đó thì cho dù là người hoàng gia cũng rất khó qua được, cho nên họ phải giả vờ rằng đang nỗ lực hết sức để hợp tác với đại sứ quán”
“Đến lúc đó thì sự tồn tại của Diên sẽ trở nên nhỏ bé không còn đáng kể, còn Phó Minh Nam thì không có nơi nào khác ngoài việc đồng ý thỏa thuận với anh”
“Ừm, vậy thì chúng ta đến thăm anh Xuyên đi. Vừa lúc, dì và chú cũng sẽ tới đón Dao Dao, đến lúc đó thì chúng ta cùng họ ăn cơm”
“Được, con rể như anh phải cẩn thận làm việc, sợ bị đánh” Cố Gia Huy trêu ghẹo nói.
Ba ngày sau, Quý Thiên Kim và Quý Mặc Nhiên vội vã chạy đến, đương nhiên là đồng hành còn có bóng dáng của ông chú.
Tân Nhâm Thành nhìn thấy con rể vào cửa thì rất vui vẻ.
Bọn họ ở tạm trong biệt thự của nhà họ Cố nghỉ ngơi một đêm rồi đến nhà Phó Minh Tước vào ngày hôm sau để giải quyết chuyện của Dao Dao.
Cô vốn không muốn đi nhưng mà lại sợ Dao Dao không chịu đi nên Quý Thiên Kim quyết định đưa cô đi cùng.
Khi họ đến đó thì Phó Minh Tước đã đóng gói những thứ cần thiết của Dao Dao, hai chiếc vali và một chiếc cặp đi học hình búp bê.
Dao Dao cứ luôn khóc, đôi mắt đãm nước mà nhìn anh ta.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 2392
Chương 2392