Một tiếng “ầm” nổ vang trời!
Nghĩa địa rung chuyển, một vùng trận văn dưới mặt đất lóe lên rồi biến mất!
Băng Phách kinh ngạc: “Thiên phú của thằng nhóc này mạnh tới vậy sao? Chỉ thực hành một lần là đã học được rồi!”
Cô ta nhìn Diệp Bắc Minh: “Ngay cả mình năm xưa cũng phải mất tới bảy ngày mới học được chiêu này!”
“Sao thằng nhóc này lại làm được?”
Diệp Bắc Minh vui mừng ra mặt: “Quả nhiên sức mạnh đã tăng lên nhiều!”
“Còn cách gì khác nữa không?”
Băng Phách giần giật khóe môi: “Cậu học cho kỹ chiêu này đã rồi hẵng bàn tiếp!”
“Trong thực chiến, chắc chắn kẻ địch sẽ không cho cậu nhiều thời gian như vậy để chuẩn bị!”
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Giọng Băng Phách lại vang lên một lần nữa: “Hơn nữa, hình như bên ngoài có người tới!”
“Không chỉ một, hai người đâu mà là rất nhiều người...”
...
Bên ngoài ngọn núi lửa, mấy ngàn tông môn của thế giới Tam Thiên tề tựu về đây.
Động tĩnh quá lớn đã thu hút các tông môn hàng đầu của Nhân tộc như Thiên Đạo tông, Thiên Cực Môn, đảo Vô Cấu đến đây!
Trong Yêu tộc cũng có một số khuôn mặt quen thuộc với Diệp Bắc Minh.
Bọn Lý Thất Dạ, Dao Cơ, Vũ Thi Thiếp đứng bên phía thế lực Yêu tộc!
Đứng đằng trước bọn họ là mấy Yêu Vương cảnh giới Chúa Tể khí thế hùng hổ!
Người nhà họ Thôi sợ hãi co mình lại chung một chỗ.
Bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ được rằng sẽ thu hút nhiều thế lực khủng khiếp tới đây như vậy!
“Ông nội...”
Khuôn mặt xinh đẹp của Thôi Nghê Thường trắng bệch, cô ta trốn ra sau lưng Thôi Nhân Lôi!
Thôi Nhân Lôi hít sâu một hơi: “Đừng sợ, có ông nội đây rồi!”
Đột nhiên.
Một lão già của Thiên Đạo tông xuất hiện trước mặt Thôi Nhân Lôi.
Tiện tay giữ chặt cổ tay của Thôi Nhân Lôi!
Ầm!
Thôi Nhân Lôi bị ném mạnh ra ngoài, nện người xuống mặt đất!
Ông ta thê thảm hộc ra một búng máu, cố gắng gượng dậy nhiều lần mà không được!
“Ông nội!”
Thôi Nghê Thường chạy tới.
Lão già Thiên Đạo tông giậm chân một cái, một luồng khí mạnh mẽ áp xuống!
Thôi Nghê Thường quỳ phịch xuống đất, không thể đi tiếp bước nào nữa!
“Nghê Thường!”
Thôi Nhân Lôi giật mình la lên, một bàn chân đạp lên đầu ông ta!