“Các ông muốn tôi chết sớm à? Đúng là một lũ vô dụng!”
“Lùi về sau hết cho tôi!”
Hai mươi mấy lão già cảnh giới Động Hư kia không dám bước lên nửa bước.
Anh ta ngẩng đầu lên, trong ánh mắt dâng trào sự căm hận: “Diệp Càn Khôn, cậu có biết mình đang làm gì không?”
“Hả, tôi bảo anh trả lời vấn đề của tôi!”
Diệp Bắc Minh thở dài, vung kiếm Huyền Băng lên: “Trí nhớ tệ thật!”
“Không...”
Vạn Tuyệt chết sững.
Kiếm Huyền Băng chém xuống, một cái đùi của anh ta hóa thành bột mịn.
“Á!”
Vạn Tuyệt hét đau thấu tận tim gan.
Diệp Bắc Minh cười lạnh nhạt nói: “Quá tam ba bận, kiếm cuối cùng sẽ chém đầu anh đấy!”
“Tôi nói... tôi là Vạn Tuyệt, đến từ nhà họ Vạn, một trong các gia tộc của tộc Hỗn Độn!”
Vạn Tuyệt sợ thật rồi, thằng nhãi này chắc chắn là kẻ điên.
Diệp Bắc Minh vừa nghe ba chữ tộc Hỗn Độn thì lòng chợt liên tưởng tới một việc.
Đại sư tỷ chính là người của tộc Hỗn Độn.
“Anh có biết nhà họ Lạc của tộc Hỗn Độn không?”
Vạn Tuyệt gật đầu đáp: “Tộc Hỗn Độn có tổng cộng mười nhánh, nhà họ Lạc là một trong số đó!”
“Nhưng mà trong mười gia tộc của tộc Hỗn Độn, nhà họ Lạc xếp thứ chín, còn nhà họ Vạn xếp thứ ba”.
Diệp Bắc Minh không dám tùy tiện nhắc đến thông tin của đại sư tỷ Lạc Khuynh Thành.
Anh lo sẽ gây phiền phức cho cô ấy.
“Nói tiếp, ai phái anh tới đây?”
Vạn Tuyệt vừa định trả lời.
Ầm ầm!
Bỗng nhiên.
Một tia sấm chớp xẹt ngang qua trời, trên không trung xuất hiện phù văn.
Một luồng khí tức hùng dũng tràn lan khắp đất trời, trong nháy mắt, vô số người ngẩng đầu lên.
Một bóng người hiện lên, đôi mắt đen như mực nhìn xuống thế gian tựa thần linh.
Người tu võ của mấy nghìn tông môn chỉ nhìn một lần thôi thì đã quỳ gối trên mặt đất, dập đầu tới tấp như tín đồ được gặp thần linh.
“Khí tức này là...”
Cho dù là bọn Giang Thục Nhiên và Sở Sở thì cũng bị luồng sức mạnh ấy ép quỳ xuống.
“Sư phụ!”
Vạn Tuyệt vô cùng kích động: “Cậu ta chính là Diệp Càn Khôn, mau giết cậu ta đi ạ!”
Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên cùng lúc:” Nhóc nè, đó chính là chủ Luân Hồi!”
Diệp Bắc Minh ngẩng đầu, mắt đối mắt với con ngươi đen tuyền sâu thẳm kia.
Một luồng sức mạnh tinh thần khủng khiếp ập tới.
“Thần hồn thủ nhất!”
Một giọng nói đầy uy nghiêm vang lên trong đầu anh.
Diệp Bắc Minh hồi hồn, lòng thầm kinh hãi.
Vừa rồi nếu không nhờ có tháp Càn Khôn Trấn ngục mở miệng thì anh đã bị ép quỳ gối rồi: “Tiểu Tháp, sức mạnh tinh thần thật mạnh!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng cảm thấy vấn đề nghiêm trọng: “Ông ta là một vị thần đã qua đời! Thực lực đã biết mất, nhưng thần hồn không bị mài mòn!”
“Ông ta đã có kinh nghiệm tích lũy vô số năm, còn cậu mới bao tuổi chứ? Chịu không nổi là đúng rồi!”
Giọng của chủ Luân Hồi lại vang lên: “Cậu có thể chịu nổi đòn tấn đông tinh thần của bổn tọa nhỉ? Xem ra mảnh vỡ thứ tư trên người cậu thật rồi!”