“Nể mặt tình thầy trò nhiều năm qua, đồ nhi không cần ban thưởng gì hết chỉ xin người tha cho sư muội một mạng!”
“Hừ!”
Bà lão hừ nói: “Nể mặt con, ta tha cho đứa đồ đệ tội lỗi đầy người này!”
“Dẫn sư muội của con cút đi, vi sư không muốn gặp lại cô ta nữa!”
“Vâng vâng vâng, con cảm ơn sư phụ ạ!”
Giang Thục Nhiên bước lên, mở cửa lồng giam, dẫn Sở Vị Ương nhanh chóng rời đi.
Bà lão không nhịn được mà cười cuồng loạn: “Ha ha ha ha, người của Hoa tộc Thượng Cổ!”
“Lão tìm các người cả đời này, cuối cùng cũng đã xuất hiện rồi!”
Bà ta vung bàn tay to lên, một tấm bản đồ xuất hiện, rồi nhìn chằm chằm vào một vị trí trong đó.
Trong góc bản đồ có viết mấy chữ bằng máu.
“Dùng máu Hoa tộc tế trời, mở ra con đường đến Thần Giới!”
“Huyết Long xuất, đế tinh hiện! Huyền Giới rung chuyển!”
Bà lão kia lẩm bẩm nói: “Bây giờ lấy máu tươi của người Hoa tộc tế trời, con đường dẫn tới Thần Giới sẽ mở ra!”
“Còn về vế sau ‘huyết long xuất, đế tin hiện’, chắc chắn có nghĩa là lão đột phá cảnh giới Phong Hào Thần Đế, cá chép vượt long môn rồi!”
“Nếu lão tiến vào Thần Giới, tất nhiên cả Huyền Giới sẽ rung chuyển rồi...”
“Ha ha ha ha ha...”
Bà ta không thể kiềm chế tâm trạng phấn khích của mình, tiếng cười trầm khàn rợn người quanh quẩn khắp đại điện.
Sau khi rời khỏi đại điện, Giang Thục Nhiên dẫn Sở Vị Ương trở về phòng.
Đút vài viên đan dược cho cô ta.
Sở Vị Ương khá hơn nhiều: “Mau... Thục Nhiên, mau báo cho anh Diệp!”
Giang Thục Nhiên sửng sốt: “Vị Ương, em đã thành như vậy rồi mà còn nhắc tới anh Diệp gì chứ?”
“Từ từ, anh Diệp... em... em cũng quen biết Diệp Bắc Minh à?”
Sở Vị Ương vô cùng lo lắng nói: “Sư phụ điên rồi, bà ta định dùng con gái của anh Diệp để luyện đan!”
“Em nói gì?”
Giang Thục Nhiên trừng to mắt, chợt nhớ tới “nhân dược” trong lời sư phụ khi nãy.
Lẽ nào chính là ý đó?
Sở Vị Ương giải thích một lượt.
Giang Thục Nhiên chết trân tại chỗ: “Đừng nói là Huyền Thiên Tông, cho dù là cả Huyền Giới thì cũng không cho phép dùng người để luyện đan!”
“Sư phụ làm vậy lẽ nào không sợ trời phạt ư?”
...
Cùng lúc đó, trong di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ.
Ma khí ngút trời biến mất, Diệp Bắc Minh ôm Đông Phương Xá Nguyệt: “Ăn no chưa?”
“Cậu... buông...”
Mặt Đông Phương Xá Nguyệt ửng đỏ, cả người yểu xìu không sức lực.
Hai tay đặt lên ngực Diệp Bắc Minh, định đẩy anh ra.
Nhưng cái eo thon nhỏ của cô ta đã bị một bàn tay to tóm chặt, cho dù vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra khỏi lồng ngực của người đàn ông.
“Cô còn như vậy thì tôi sẽ tức giận đấy!”
Đông Phương Xá Nguyệt kêu nhỏ.
Diệp Bắc Minh vô cùng ngang ngược: “Vậy thì hỏi cô có phục hay không?”
“Cậu...”
Đôi mắt Đông Phương Xá Nguyệt phiếm hồng, cắn răng nói: “Vậy nên cậu đang sỉ nhục tôi sao?”
“Nếu tôi không phục... không lẽ cậu, cậu sẽ làm nhục tôi lại lần nữa như vừa rồi sao?”
Diệp Bắc Minh bất ngờ: “Tôi không có ý đó!”
“Vậy ý của cậu là gì?”
Đôi mắt Đông Phương Xá Nguyệt đỏ hồng, chậm rãi mặc quần áo dưới ánh mắt bàng hoàng của Diệp Bắc Minh.