TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bất Tử Bất Diệt
Quyển 6 - Chương 1: Sát thủ

Dịch: Cong Tu Bac Lieu

Trên đường đi đến Thiên Ma Cốc mặc cho vô số sát thủ tổ chức giám sát nhưng Độc Cô Bại Thiên không buồn lo lắng vẫn luôn “hát vang tiến về phía trước”, thậm chí còn chủ động gây hấn. Có không ít sát thủ chưa kịp thực hiện ám sát đã bị hắn đi trước một bước giết chết. Thậm chí có một số đội sát thủ thực lực yếu muốn “thừa nước đục thả câu” nhưng ngược lại còn bị hắn đuổi giết cuối cùng toàn quân bị tiêu diệt.

Đương nhiên đó đều là một số ít những sát thủ có thực lực yếu, những tập đoàn sát thủ có thực lực mạnh mẽ còn chưa cử bất cứ một sát thủ nào xuất kích, bọn chúng luôn biết đạo lý “bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình phía sau”, sợ rằng có kẻ thứ ba trong bóng tối không cần tốn sức đoạt lấy thành quả thắng lợi của bọn chúng. Vì thế nên bọn chúng đang đợi, đợi đến thời cơ thuận lợi nhất giáng cho Độc Cô Bại Thiên một đòn trí mạng.

Nhóm người mà Nam Cung thế gia bí mật phái đi cũng giúp ích cho Độc Cô Bại Thiên không ít, có không ít đám sát thủ nhỏ lẻ đã chết trong tay bọn họ. Giới sát thủ vì vậy đối với nhóm người “giúp hổ làm ác”, “ném đá xuống giếng” này thống hận không thôi, nhưng không có bất cứ cách gì nắm bắt được tung tích của bọn họ.

Trời đêm không sao, cả đất trời tối đen. Hai bóng người khẽ lướt trên đường sau đó biến mất và màn đêm.

Trong trời đêm lộng gió Độc Cô Bại Thiên không cảm thấy buồn ngủ, trong đầu hắn không ngừng hiện lên những hình ảnh của Tư Đồ Minh Nguyệt. Từ nhỏ luôn quấn quýt, đến khi lớn quý mến rồi đến khi sinh tử li biệt tại Trường Sinh cốc. Những hình ảnh đó luôn dày xé làm trái tim hắn luôn nhói đau khiến cho hắn chỉ muốn hủy diệt, hủy diệt Vong Tình ma quân trong Vong Tình ma cung, hủy diệt tất cả những kẻ giả nhân giả nghĩa trên đời này.

Mấy ngày nay dòng máu thù hận không ngừng sôi sục trong người hắn, sự tàn bạo đẫm máu chiếm cứ tâm thần của hắn. Một số ít tổ chức sát thủ tam lưu chưa kịp triển khai hành động thì đã bị tan thành tro bụi dưới sự thù hận của hắn.

Hắn khẽ thở dài đưa mắt nhìn ra ngoài song cửa, đế cấp thần thức mẫn duệ của hắn cảm ứng có hai cao thủ có công lực không yếu đang tiếp cận nơi này. Không nghi ngờ gì, đó là hai tên sát thủ, gần đây liên tục trãi qua những trận đánh đẫm máu khiến cho hắn đối với tử vong khí tức vô cùng mẫn cảm, cho dù cách xa cả trăm trượng vẫn cảm ứng được sát khí đặc thù trên người hai tên sát thủ.

Hai tên sát thủ cẩn thận lần dò từng bước tiếp cận căn phòng mà Độc Cô Bại Thiên đang trú ngụ.

Độc Cô Bại Thiên khóe miệng khẽ cười lạnh, tuy đang ngồi bất động trước khung cửa sổ nhưng trong lòng lại tràn đầy khát vọng đẫm máu. Đến khi hai tên sát thủ vừa tiếp cận căn phòng thì một tia sáng lóe lên vụt qua cửa sổ lao về phía hai tên sát thủ.

“Phụp”

“Phụp”

Hai tiếng vang lên trong trẻo tiếp theo đó là tiếng của hai vật nặng đổ xuống cùng với tiếng đinh đang của hai thanh kiếm rơi xuống va vào mặt đất.

Độc Cô Bại Thiên mở cửa phòng thì chỉ thấy hai tên che mặt toàn thân bận đồ đen nằm chết trên mặt đất, máu từ trước ngực vẫn đang chảy ra, chỉ cần dùng mắt nhìn qua cũng biết là không thể nào sống nổi. Hai thanh kiếm gãy rơi cách đó không xa, ở trên còn dính một thanh chủy thủ mỏng manh sắc bén, đó chính là kì môn vũ khí của Thiên Vương Doãn. Thanh chủy thủ này trong tay Độc Cô Bại Thiên lần này ngoài việc đoạt đi sinh mạng của hai tên sát thủ còn chém gãy hai thanh bảo kiếm, đúng là không hổ danh là kì môn hung khí.

Sự khát máu trong lòng Độc Cô Bại Thiên dần dần lắng xuống theo những dòng máu chầm chậm chảy ra từ hai thi thể trên mặt đất. Sau đó hắn cúi xuống nhặt lấy thanh chủy thủ rồi bước vào trong phòng, hắn biết không cần hắn phải động tay động chân thì cũng có người giúp hắn xử lí hai thi thể kia.

Đêm nay được xác định là một đêm không bình thường, vào canh ba Độc Cô Bại Thiên bị một luồng sát khí thấu xương làm cho giật mình tỉnh giấc, dựa vào bản năng hắn nhanh chóng lăn người từ trên giường xuống mặt đất. Đồng thời ngay lúc đó, một luồng tiên thiên kiếm khí phóng tới chiếc giường ra làm đôi. Độc Cô Bại Thiên từ dưới đất bật lên thì thấy một kẻ mặc áo đen che mặt điển hình của một sát thủ đang đứng ở phía góc tối của căn phòng.

Tên sát thủ một lần nữa vung kiếm chém về phía hắn, sát khí lạnh lẽo khiến cho nhiệt độc của không khí hạ xuống. Có thể thấy tên sát thủ này đã đạt tới thứ cảnh giới vương cấp, công lực thâm hậu, kinh nghiệm lão luyện chuyên hướng tới những điểm yếu chết người của Độc Cô Bại Thiên mà tấn công. Từ khi bắt đầu thì Độc Cô Bại Thiên còn bị dồn vào cảnh luống cuống chân tay nhưng dù sao công lực của hắn cũng đã đạt đến vương cấp, dù cho trong tay không có kiếm thì tên sát thủ căn bản không làm khó được hắn.

Mấy chiêu dạo đầu qua đi, sát thủ áo đen đã bị Độc Cô Bại Thiên áp đảo ngược lại, kiếm chiêu xuất ra không còn sự sắc bén. Đúng lúc đó, căn phòng vốn lờ mờ đột nhiên bùng phát ra một luồng khói đen dày đặc kèm theo mùi hôi thối. Độc Cô Bại Thiên giật mình nhảy dựng lên, đây rõ ràng là khói độc. Hắn vội vung chưởng lên muốn đẩy tên sát thủ ra khỏi phòng nhưng tên áo đen vẫn liều chết bám lấy hắn quyết không buông, kiếm chiêu phát ra càng lúc càng nhanh và ác độc.

Độc Cô Bại Thiên hừ lạnh một tiếng, thầm nhủ: “Vốn muốn vui đùa với ngươi một chút, nhưng đây là do người tự mình tìm lấy cái chết”.

Hắn liền phất tay, một luồng ánh sáng lập tức phá tan bóng tối, một thanh chủy thủ giống như một con độc xà lao vút về phía tên áo đen.

Tên áo đen giật mình kinh ngạc, bởi vì trước khi tới đây, tổ chức sát thủ của y đã nghiên cứu về chiêu số võ công của Độc Cô Bại Thiên rất kĩ nhưng chưa từng nghe qua hắn sử dụng ám khí.

Thanh chủy thủ dễ dàng xuyên qua thân thể tên sát thủ, tạo thành một tia máu bắn ra không trung cuối cùng cắm ngập vào bức tường.

Tên sát thủ giống như một con trạch trơn tuột lao qua cửa sổ ra ngoài, trong chớp mắt đã ra đến bên ngoài tòa nhà.

“Muốn chạy? Không dễ như vậy đâu, ngươi nghĩ rằng kẻ nào cũng có thể đến giết ta sao?” Độc Cô Bại Thiên rút thanh chủy thủ ra khỏi tường, rồi cầm kiếm lên đuổi theo như bay.

Sát thủ là chưc nghiệp am hiểu nhất về tiềm hành, ẩn tung, chạy trốn đương nhiên cũng là một loại bổn sự không cần phải nhắc đến. Khinh công của y rất cao nhưng y lại bất hạnh khi gặp phải Độc Cô Bại Thiên với Thần Hư bộ pháp, cự ly giữa hai người càng lúc càng bị thu hẹp lại.

Đến một khúc rẽ thân hình tên thích khách đột nhiên dừng lại, sau đó chầm chậm quay người lại nhìn Độc Cô Bại Thiên.

“Không hay, trúng mai phục”. Ý nghĩ này vụt hiện lên trong đầu hắn.

Trên các mái nhà, các bờ tường lần lượt xuất hiện những bóng đen, đồng thời có rất nhiều bóng đen từ bốn phương tám hướng xuất hiện, tay lăm lăm đao kiếm.

“Xem ra các ngươi cũng hao phí không ít tâm tư, vì một mình ta mà bày ra trận thế lớn thế này. Ta cũng đã nghĩ tới, sát thủ tổ chức có thể xuất ra một tên cao thủ thứ vương cấp sao lại có thể giản đơn chỉ phái một người đi ám sát ta, thì ra sớm đã cho người mai phục ở đây. Hắc hắc, các ngươi cho rằng như vậy là có thể lấy được tính mệnh của ta? Đúng là tức cười, khi quần hùng thiên hạ hợp lực vây đánh ta cũng không làm khó được ta, bằng vào đám người này của các ngươi… ha ha …” Độc Cô Bại thiên cất tiếng cười vang, trên mặt hiện lên vẻ khinh thường.

Một tên áo đen cười lạnh: “Độc Cô Bại Thiên, người chớ vội đắc ý, ngươi cho rằng tuyệt đỉnh cao thủ mới có thể giết được người hay sao? Giết người cũng là một loại kĩ xảo, một loại nghệ thuật. Đám người từng truy sát người lúc trước đều là những tên võ biền chỉ biết dùng sức trâu mà lao tới bị người khác lợi dụng mà không biết. Người chân chính biết loại “nghệ thuật” này là loại người chỉ cần có thể giết được đối phương thì có thể không từ thủ đoạn”.

Nói đến đây, tên áo đen đột nhiên lùi lại một bước, đồng thời một trận mưa tên bắn về phía Độc Cô Bại Thiên.

“Đáng chết, đúng là không từ thủ đoạn, không ngờ ta lại bị hố, mẹ nó chứ!” Độc Cô Bại thiên ngầm rủa một tiếng vội vàng vận chuyển công lực trong người rút kiếm vung lên tạo thành một vàng bảo vệ. Tất cả những mũi tên chạm vào vòng bảo vệ do lưới kiếm tạo lên đều bị chém nát vụn rơi rụng khắp mặt đất.

Hắn một mặt chống đỡ mưa tên, một mặt hét lớn: “Đúng là người chết vì của cải, chim chết vì thức ăn. Đám người chán sống các ngươi bằng vào chút bổn sự nhỏ nhoi này mà cũng đòi giết ta? Các ngươi trông thấy rồi đó, thứ này đối với ta căn bản không chút một chút tác dụng nào”.

“Độc Cô Bại Thiên, ta khuyên ngươi nên giữ chút sức lực đi, muốn đả kích sĩ khí của chúng ta? Hắc hắc, đã là sát thủ thì thần kinh phải vũng như thép, không bao giờ lung lay bởi mấy câu nói của ngươi”.

Độc Cô Bại Thiên cười lạnh: “Ta đúng là không biết các người lấy cái gì để giết ta, chẳng nhẽ lại bằng mấy thứ phế liệu này sao?”

Đối diện với sự vênh váo của Độc Cô Bại Thiên, đám sát thủ chỉ im lặng bất động, đợi đến khi Độc Cô Bại Thiên bị tiêu hao sức lực thì mới lao lên.

Độc Cô Bại Thiên sao lại không biết ý đồ của bọn chúng, hắn liền vận công lực toàn thân, trường kiếm lập tức trở lên sáng rực, một luồng ánh sáng phóng vọt ra khiến cho đám tên trên không tủng đang bắn tới tan thành bụi phấn lả tả rơi xuống. Ngay sau đó hắn như quỷ mị lao về phía tên sát thủ thứ vương cấp mà hắn đã đánh thương trong phòng của khách sạn.

Trước khi hắn kịp lao tới chỗ tên sát thủ thì từ phía sau y đột nhiên xuất hiện hai bóng người. Độc Cô Bại Thiên chợt thấy lạnh sống lưng, bằng vào cảm giác hắn biết rằng hai kẻ này tuyệt đối là cao thủ thứ vương cấp. Hắn than thầm kế sách của đám sát thủ đúng là cẩn mật, tất cả đều là do hắn tự đâm đầu vào lưới.

Ba tên sát thủ thứ vương cấp lành lùng nhìn hắn, ba thanh trường kiếm khẽ rung lên. Ba đạo tiên thiên kiếm khí cùng lúc phóng về phía hắn. Đối mặt với những luồng kiếm khí chói lòa phá tan màn đêm, dòng máu hận thù trong cơ thể hắn lại sôi sục, vô tận sát ý trong lòng hắn dâng lên. Hắn liền chém ra một kiếm, nhát kiếm tràn đầy khí phách như một ngôi sao băng nghênh đón một đòn toàn lực của ba cao thủ thứ vương cấp.

Ánh sáng chói mắt hiện lên giữa bốn người, giống như mặt trời sáng rực cả trời đêm kèm theo những tiếng ầm ì không ngớt. Tuyết còn phủ trên những bờ tường xung quanh tan chảy như gặp phải ánh mặt trời.

Bốn người đồng thời cùng lui về phía sau mấy bước để lại trên mặt đất những vết chân hằn lên mặt đường. Tên sát thủ lúc trước bị thương thì giờ vết thương trên ngực lại nứt toác, máu tuôn xối xả.

Ở phía xa xa trong bóng tối có một đám người đang ẩn náu, nếu như Độc Cô Bại Thiên nhìn thấy thì nhất định sẽ nhận ra đám người này chính là đám “thủ hạ miễn phí” có “nghĩa vụ” không ngừng thông báo cho hắn.

Lúc nàynhóm người này đang khẽ bàn tán, một kẻ trong đó nói: “Tổ chức sát thủ được xếp thứ hai đúng là danh bất hư truyền, có thể cùng một lúc phái ra ba tên sát thủ thứ vương cấp, đúng là rộng rãi. Độc Cô Bại Thiên có thể sống sót hay không thật là khó nói trước được”.

“Vậy chúng ta còn không mau đi giúp hắn”.

Người vừa mới nói lập tức gắt lên: “Ngươi đúng là kẻ ngu ngốc, ngươi cho rằng Nam Cung tiểu thư muốn chúng ta thật lòng giúp hắn sao, ngươi quên là tiểu thư đã nói rằng phải “hành sự tùy cơ ứng biến” hay sao? Dồn Độc Cô Bại Thiên vào chỗ chết mới là tâm nguyện lớn nhất của tiểu thư!”.

Độc Cô Bại Thiên bình ổn huyết khí đang không ngừng nhộn nhạo trong người, trường kiếm chĩa về phía ba tên sát thủ. Ba tên siêu cấp sát thủ ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn chằm chằm. Bốn người cứ giữ nguyên tư thế như vậy, một luồng áp lực vô hình xuất hiện giữ hai bên khiến cho mỗi người có mặt tại đây đều có cảm giác bị đè nén, bức bối.

Đúng vào lúc này thì có tiếng xé gió vòng lại, một loạt mũi tên bắn thẳng về phía Độc Cô Bại thiên.

“Đáng chết.” Độc Cô Bại Thiên chửi đổng một tiếng, trường kiếm chém về phía mũi tên.

Đồng thời lúc đó ba thanh kiếm của ba tên siêu cấp sát thủ cùng lúc chém xả về phía Độc Cô Bại Thiên.

Đối mặt với ba luồng tiên thiên kếm khí khủng khiếp, hắn không chút lo lắng, tay phải vũ lộng trường kiếm chém nát tất cả những mũi tên phóng tới, còn thanh chủy thủy bên tay trái vũng lên đón đỡ đòn tấn công của ba tên cao thủ thứ vương cấp. Lại là sức mạnh đối kháng lần nữa, thanh chủy thủ cùng với ba luồng tiên thiên kiếm khí va mạnh vào nhau.

Thân thể Độc Cô Bại Thiên khẽ run rẩy, suýt ngã phải liên tục lùi lại mấy bước mới có thể đứng vững.

“Đáng chết, bọn rác rưởi các ngươi”. Đối mặt với đám sát thủ không ngừng bắn tên về phía người, Độc Cô Bại Thiên cảm thấy phiền phức, sát ý trong lòng dâng lên đến đỉnh điểm. trường kiếm tay phải cùng với chủy thủ tay trái đẻ chéo trước ngực hét lớn:

“Giết”.

Hai luồng hóa hình kiếm khí hiện lên giữa không trung sau đó phân ra thành vô số đạo kiếm khí bắn về phía đám cũng tiễn thủ.

Đối mặt với Độc Cô Bại Thiên bao bọc trong ánh sáng, đám sát thủ không có chút sợ hãi, tên vẫn bắn như mưa về phía hắn.

Nhưng đám tên này tiến vào gần Độc Cô Bại Thiên khoảng nửa thước đều bị một luồng sức mạnh ngăn chặn và chấn nát thành bụi bay phất phơ trong không trung.

Tất cả mọi người đều kinh hãi, thấy không có biện pháp nào có thể tạo thương tổn cho hắn, đám sát thủ liền vội vã lui lại. Đó chính là quy tắc của sát thủ, tuyệt đối không tấn công vô ý nghĩa.

Nhưng lúc đó thì đã muộn, trong mắt Độc Cô Bại Thiên lúc này ngập tràn sát ý, chân hắn đạp Thái hư thần bộ, như hổ lọt vào giữa bầy dê, máu tươi không ngừng tuôn ra mỗi chỗ hắn lướt qua. Hai mũi kiếm và chủy thủ trong tay hắn như là lưỡi hái tử thần không ngừng cắt đứt những sinh mạng, lúc này sinh mệnh dường như không đáng giá đến một xu. Máu nhiểm đỏ cả mặt đất, trong không khí nồng nặc mùi tanh tưởi, trong chớp mắt mặt phố đã xuất hiện đầy rẫy xác chết.

Đến khi bên cạnh hắn không còn một kẻ nào đứng được lúc đó dòng máu sôi sục trong hắn mới dần dần lắng xuống.

Đột nhiên, Độc Cô Bại Thiên cảm giác được nguy cơ rất lớn, hắn nhớ tới ba tên cao thủ thứ vương cấp, ba tên siêu cấp sát thủ vì sao lại không có ý ngăn cản mình?

Lúc hắn nhìn ngang ngó dọc tìm kiếm ba tên siêu cấp sát thủ thì mấy tên sát thủ đẩy một cỗ đại pháo xuất hiện trước mặt hắn, nòng pháo đen ngòm chĩa thẳng về phía hắn, dây dẫn đã được châm ngòi, chỉ một chốc đã cháy gần hết.

Hắn cảm thấy lạnh buốt cả xương sống, đây chính là một sát cục được bố trí rất là tỉ mỉ.

Kinh ngạc qua đi, vào thời khắc sinh tử trong lòng Độc Cô Bại Thiên đột nhiên trở lên bình tĩnh đến kì lạ, không có chút sợ hãi. Nhưng đây không có ý là hắn đã buông xuôi tính mệnh của mình. Thân thể hắn đột ngột lao về một bên cùng lúc đó dây dẫn nổ đã cháy hết, nhưng không có tiếng nổ lớn như hắn tưởng tượng, khẩu pháo chỉ phun ra một đám lửa nhỏ, cũng chỉ là một đám lửa nhỏ mà thôi.

Ba tên siêu cấp sát thủ vội vã xuất hiện phóng về phía mấy tên sát thủ đẩy pháo quát nạt: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Có chuyện gì xảy ra vậy?” Bọn chúng thực sự muốn phát điên, kế hoạch hoàn mĩ nhứ vậy đột nhiên lại bị phá sản.

Một tên sát thủ liền cúi người xuống kiểm tra, sau đó nhỏ giọng nói: “Đạn pháo hình như đã bị kẻ nào đó lấy đi, thay vào đó là một chút thuốc súng mà thôi”.

“Cái gì!? Ta XXXX….” Ba tên siêu cấp sát thủ vừa kinh hãi vừa phẫn nộ.

Độc Cô Bại Thiên đứng dậy, cười lạnh: “Muốn lấy mạng của lão tử? Con mẹ các ngươi cứ mơ đi!”

| Tải iWin