TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Thần
Chương 142: Yêu Cầu Của Hoàng Thất

Sau một tháng, Thái Thương huyện đã bình thường trở lại. Các thống kê tổn thất khiến cho người ta thất kinh.
Mục tiêu của mã tặc chỉ là chiếm giữ ba đại thế gia. Trong số đó thì Trình gia nguyên khí đại thương, tổn thất thảm trọng. Đặc biệt trong huyện thành chính là nền tảng của Trình gia. Ba phần của hàng đều là gia nghiệp của Trình gia, vì vậy có thể thấy phần gia nghiệp này khổng lồ ra sao.
Lần này, mã tặc phá thành, tất cả các cửa hàng đều bị phá hủy. Nếu không bị mã tặc phá thì cũng bị bọn vô lại trong thành cướp đoạt không còn.
Cũng may gia sản của Trình phủ rất lớn, căn cơ thâm sâu, tích góp nhiều năm không phải là chuyện đùa. Lại còn có nữ nhi ở Lâm Lang quận thành giúp đỡ xây dựng lại gia viên.
Về phần Từ gia, mặc dù không bị thê thảm đến như vậy nhưng dãy tường thành cũng bị phá hủy đến một nửa, gia đinh cùng thực khách cũng bị thương vong mấy trăm người. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
So ra chi có Hạ gia là tổn thất ít nhất.
Dù sao thì cũng chỉ là một tiểu gia tộc, các chi nhánh chưa có nhiều. Nếu gặp chuyện nguy hiểm, muốn tự bảo vệ mình so với mấy đại gia tộc kia lại càng đơn giản hơn nhiều.
Hơn nữa, lúc này lại còn có được năm vạn lượng hoàng kim càng khiến cho Hạ gia phát triển nhanh hơn.
Đồng thời, Hạ gia xuất hiện một tiên thiên cường giả đã trở thành chuyện lan khắp Thái Thương huyện, nhanh chóng hướng tới cả Lâm Lang thành truyền tới.
Nếu như Hạ Nhất Minh chỉ thể hiện như là một vị hậu thiên cao thủ, hoặc là khi đối mặt với bọn mã tặc, hắn cũng không biểu hiện thực lực hết sức mạnh mẽ như vậy thì thanh danh của hắn cũng không thể lan nhanh đến thế.
Nhưng khi cả hai chuyện này kết hợp thì chẳng còn ai có thể che dấu được nữa.
Hôm nay, có hơn mười con khoái mã tới trước cửa Hạ gia trang.
Một lát sau, Hạ Thuyên Nghĩa tự mình đi ra nghênh đón.
Người kỵ sĩ cầm đầu hiển nhiên đến từ Lâm Lang thành, Lâm gia Lâm Đào Lật.
Vị Lâm gia này tuổi còn trẻ đã là một cao thủ khó có thể tưởng. Bản thân đã là cao thủ nội kình cửu tầng. Khi cùng hắn đứng một chỗ, bất cứ người nào cũng đều cảm thấy áp lực hết sức nặng nề.
Tuy nhiên lúc này, Hạ Thuyên Nghĩa lại không cảm nhận thấy từ trên người hắn bất cứ sự áp lực nào. Trái lại Lâm Đào Lật luôn miệng gọi thế thúc, lấy thân phận vãn bối mà xưng hô. So với lần gặp mặt đầu tiên thì hoàn toàn khác hẳn.
Hạ Thuyên Nghĩa vừa dẫn hắn vào nội sảnh, trong lòng vừa hết sức cảm khác. Sở dĩ biết rằng sự biến hóa như vậy hoàn toàn là do Nhất Minh mà ra.
Xem ra, uy phong của Nhất Minh hôm đó đã truyền tới Lâm Lang quận thành. Nếu không thì người thanh niên có thân phận tôn sư như thế này quyết không thể trong một khoảng thời gian ngắn như vậy lại tới đây.
Sau khi hai bên ngồi xuống, Hạ Thuyên Nghĩa cười hỏi:
- Lâm công tử đường xa đến đây không biết là có chuyện gì?
Lâm Đào Lật mỉm cười, ánh mắt nhìn quanh đại sảnh, nói:
– Thế Bá lần này tiểu chất đến đây chính là để bái hội Hạ đại sư.
Có thể được xưng là đại sư cũng chỉ có cường giả tiên thiên. Mặc dù Nhất Minh so với Lâm Đào Lật tuổi còn nhỏ hơn cả chục nhưng thành tựu vũ kỹ của hắn thì Lâm Đào Lật cũng phải cam tâm tình nguyện gọi hắn một tiếng đại sư.
Hạ Thuyên Nghĩa chần chừ một chút, nói:
- Lâm công tử! Ta sẽ lập tức thông báo, Nhưng Nhất Minh có muốn gặp hay không thì ta không thể làm chủ được.
Lâm Đào Lật khẽ gật đầu. Nếu là người khác nói những lời này thì không khỏi có phần cuồng ngạo. Nhưng đối diện với một vị tiên thiên cường giả, cho dù là ai cũng không hề có cảm giác như vậy.
- Tất cả mọi chuyện xin làm phiền thế thúc.
- Lâm Đào Lật cung kính nói.
Thật ra trong lòng hắn cũng hết sức cảm khái. Chỉ có hơn một năm trước, Hạ Nhất Minh cùng hắn đều là cao thủ hậu thiên cửu tầng. Tuy nói khi đó Hạ Nhất Minh đã thể hiện thiên phú hết sức mạnh mẽ khiến cho ngay cả hắn cũng phải động tâm, muốn mời hắn đến làm môn hạ Lâm gia.
Nhưng dù thế nào thì cũng không thể ngờ được, mới có hơn một năm, hắn đã từ cao thủ cửu tầng trở thành tiên thiên cưòng giả.
Khi hắn vừa mới nghe đuợc tin tức này, trong đầu hắn hoàn toàn không tin, Nhưng sau đó là một sự rung động không thể nói.
Sau khi những thực khách cùng người hầu đến từ Thái Thương huyện thành, đem chi tiết toàn bộ cuộc chiến thuật lại, các trưởng lão trong tộc mới có thể khẳng định.
Mặc dù lời đồn chưa chắc có thể tin, nhưng chuyện Hạ Nhất Minh bước vào tiên thiên cảnh giới cũng có thể tới tám chín phần đúng.
Nguyên nhân chính là đã được sự chấp nhận nên Lâm Đào Lật mới có thể chủ động tới Thái Thương huyện.
Tất cả các trưởng lão của Lâm gia đối với việc này đều hết sức tán thành. Nếu trong tương lai có thể giao hảo với Hạ Nhất Minh thì đối với sự phát triển của gia tộc là một chuyện hết sức có lợi
Hạ Nhất Minh cũng không ở trong mật thất tu luyện mà lại ngồi trong sân tĩnh tu.
Thật ra, với tình trạng vũ kĩ hiện nay của hắn đã không còn cần phải mỗi ngày khắc khổ tu luyện như trước nữa.
Tiên thiên cường giả chủ yếu cần nhất chính là lĩnh ngộ. Nếu có thể gặp được lĩnh ngộ giống như trên đỉnh núi kia đối với Hạ Nhất Minh quả thật hết sức tốt, còn hơn khổ tu hàng tháng trời. Nếu không, mấy tháng trước, hắn cũng không có khả năng đối diện với một tiên thiên cường giả đã tu luyện được hai mươi năm nhu Lữ Tân Văn mà chiến thắng được.
Đương nhiên, sự lĩnh ngộ đó chỉ có thể cầu. Cho dù bản thân Hạ Nhất Minh cũng không dám nói đến lúc nào có thể gặp được. Cho nên, hắn vẫn giữ nguyên sự tu luyện hàng ngày, chưa hề ngừng nghỉ.
Thở ra một hơi thật dài. Hơi thở này dễ chừng phải đến hai phút, ngay cả bụng hắn cũng hoàn toàn hóp lại.
Nín thở hai phút đồng hồ, đối với hầu hết mọi người cũng không phải là một vấn đề lớn. Nhưng thở ra hai phút không ngừng thì đúng là một chuyện cực kỳ khó.
Chậm rãi đứng lên, Hạ Nhất Minh trong lòng chẳng vui cũng chẳng buồn, chìm trong một trạng thái kỳ dị.
Sau mỗi lần tu luyện, hắn tựa hồ cảm thấy như mình có thể chạm tới một lực lượng nào đó của thiên địa, Nhưng cảm giác đó như có như không, khiến cho người ta rất khó nắm bắt. Hắn cũng không biết tiên thiên cường giả có gặp những chuyện phức tạp hay không, nhưng trong lòng hắn hết sức phiền muộn.
Đến lúc này, cuối cùng hắn mới hiểu rõ vì sao từ trước đến giờ trong các loại ghi chép vẫn luôn đề xướng chuyện đi khắp thiên hạ, cùng các cao thủ luận đàm.
Vũ kỹ muốn đột phá cũng không phải dễ dàng như vậy. Bế quan tu luyện hiệu suất còn lâu mới bằng được tham khảo kinh nghiệm.
Nếu như lúc trước không có đi tới Hoả Ô quốc, không được sự chỉ điểm của Tạ Tri Ân thì chỉ sợ là cho đến hôm nay, hắn cũng đang đi tìm linh thú năm trăm năm chứ chưa thể tiến giai được lên tiên thiên cường giả.
Nếu như hắn không có xem những thư tịch trong mật thất, không biết rằng sử dụng tiên thiên kim đan có thể trợ giúp người tu luyện đột phá cực hạn cuối cùng thì chỉ sợ lúc này hắn vẫn đang ở Hạ gia tu luyện, không hề xuất ngoại, cũng không gặp được những chuyện sau đó
Trong lòng hắn khẽ động. Chẳng lẽ tất cả những việc này nói rằng mình phải đi ra ngoài?
Đột nhiên, cánh cửa có người nhẹ nhàng đẩy ra, Viên Lệ Huân nhẹ nhàng nói:
- Thiếu gia! Ngài nghỉ ngơi một chút?
Mỗi ngày vào lúc này, đựơc sự chăm sóc của Viên Lễ Huân đã tạo thành thói quen cho hắn.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu. Viên Lễ Huân lập tức chuẩn bị trà ngon đem ra. Nàng cẩn thận nhẹ nhàng đặt lên mặt bàn, tất cả quá trình không hề phát ra một tiếng động nào.
Ngồi trên ghế, lẳng lặng ngắm nhìn động tác của Viên Lễ Huân, Hạ Nhất Minh giống như cảm giác có những người chuyên hưởng thụ cuộc sống cũng không có gì sai. Hơn nữa, hắn đột nhiên phát hiện chính mình cũng không chối bỏ cảm giác này.
-Lễ Huân! Nội kình của nàng đạt tới tầng thứ năm rồi
- Hạ Nhất Minh đột nhiên nói.
Động tác của Viên Lễ Huân có chút cứng lại, nhưng chỉ trong một thoáng lại khôi phục bình thường. Nàng ngẩng đầu, cười khanh khách nói:
-Thiếu gia! Chút tu vi ấy của thiếp chẳng lẽ đáng để cho ngài xem ở trong mắt hay sao?
Khoé miệng Hạ Nhất Minh khẽ mỉm cười. Ngũ tầng nội kình đối với hắn mà nói vĩnh viễn không thể nào quên được.
Mặc dù trong bụng không quá đói, nhưng hắn cũng vẫn cầm lấy một miếng bánh cho vào trong miệng chậm rãi nuốt.
Viên Lễ Huân do dự một chút, nói:
- Thiếu gia! Vừa rồi, Tam thúc cho người tới báo, Lâm Lang thành, Lâm gia, Lâm Đào Lật công tử đã tới phủ muốn gặp ngài. Không biết ngài có bằng lòng gặp hắn không?
Hạ Nhất Minh mở to mắt, hai mắt như phát sáng nói:
- Hắn đến lâu chưa?
- Cũng khoảng nửa canh giờ
- Viên Lễ Huân trong lòng cả kinh. Chẳng lẽ người này chính là bạn tốt của hắn? Không biết hắn có tức giận mình không thông báo sớm hay không nữa?
Hạ Nhất Minh cười ha hả, đứng dậy nói:
- Lễ Huân! Ta cũng nên đi gặp hắn một chút. Hy vọng hắn chưa có rời đi.
Viên Lễ Huân thấy hắn không có chút trách cứ lúc này mới thở phào một cái. Đưa mắt nhìn hắn rời đi mới tự mình sửa sang lại trong phòng cho sạch sẽ.
Mặc dù tất cả chuyện này có thể để cho a hoàn làm, nhưng đối với tất cả mọi thứ của Hạ Nhất Minh, Viên Lễ Huân cũng đều dồn hết tâm tư, không chịu để cho người khác.
Hạ Nhất Minh nhanh chóng hướng về đại sảnh đi tới. Trong đầu hắn hiện ra một ý nghĩ, không biết làm cách nào mới có thể có được tuyệt kỹ tiên thiên thủ ấn của Lâm gia. Nếu lúc này có được bí tịch, cho dù có khó khăn đến đâu thì hắn cũng tuyệt đối nắm chắc có thể làm cho trình độ bản thân tăng thêm.
Cước bộ của hắn hết sức khoan thai, nhưng chỉ trong mấy cái chớp mắt đã đi tới đại sảnh.
Từ lúc Hạ Thuyên Nghĩa cho người đến thông báo cũng đã được nửa giờ. Trong lòng Hạ Nhất Minh cũng không biết Lâm Đào Lật có còn ở đó không nữa. Nhưng khi hắn mới tới gần đại sảnh cũng đã nghe thấy một tiếng cười quen thuộc.
Nghe thấy thanh âm đó, Hạ Nhất Minh không hề có chút do dự mỉm cười. Từ trong tiếng cười của hắn, cùng có thể thấy Lâm Đào Lật không vì lý do Viên Lễ Huân chậm trễ mà tức giận.
Lâm huynh đường xa đến đây, không tiếp đón được từ xa, xin thú tội.
- Hạ Nhất Minh cười lớn đi đến. Bắc chước bộ dáng của phụ thân chắp tay làm lễ.
Thanh âm trong đại sảnh nhất thời im lặng. Hai mắt Lâm Đào Lật sáng rực, vội vàng đứng lên, nói:
- Hạ đại sư! Một năm không gặp không ngờ ngài đã trở thành tiên thiên cường giả. Thật sự đáng mừng.
Hạ Nhất Minh cười cười. Tuy đối phương thay đổi cách xưng hô, nhưng hắn cũng không có ý đính chính lại.
Cũng không phải trời sanh hắn có tình cuồng ngạo mà là tiên thiên và hậu thiên vốn là có một ranh giới. Ngay cả thái độ của thân nhân đối với hắn cũng khác rất nhiều thì nói gì người ngoài?
- Lâm huynh! Vừa rồi tiểu đệ đang luyện công nên không kịp ra chào đón, huynh thứ lỗi nhé.
- Hạ đại sư quá khách khí rồi.
- Lâm Đào Lật có chút cảm khái nói:
- Lấy thành tựu của ngài ngày hôm nay mà vẫn cần mẫn như vậy thật sự làm ta xấu hổ.
Trong lòng hắn mơ hồ cảm thán, Sau lưng mỗi một cường giả đều có một sự cố gắng không ngừng. Hạ Nhất Minh cho dù thiên phú có cao đến đâu nhưng nếu không có sự tu luyện một cách gian khổ thì cũng không thể có thành tựu như ngày hôm nay.
Cả hai lại ngồi xuống, Lâm Đào Lật từ trong tay áo lấy ra một cái bao màu đỏ, nói:
- Gia phụ nghe nói lần này Thái Thương huyện bị mã tặc tập kích, tổn thất rất nhiều. Bọn mã tặc này Ở Thái A huyện chúng ta đã bao vây rất nhiều lần nhưng khó mà diệt được. Nhưng lần này ở Thái Thương huyện bọn chúng lại đụng phải một khúc xương cứng. Mấy tên đầu lĩnh mã tặc hoàn toàn biến mất. Hôm nay, Thái A huyện đã bình an hơn rất nhiều. Vì vậy, gia phụ lệnh cho tiểu đệ mang theo một ít lễ vật coi như là lời cảm tạ. Mong Hạ đại sư nhận cho.
Hạ Nhất Minh cũng không cầm lấy tờ giấy mà hứng thú hỏi:
- Mấy tên đầu lĩnh mã tặc không trở lại Thái A huyện à?
- Đúng vậy! Năm tên thủ lĩnh mã tặc đã đạt tới thập tầng, cùng nổi danh với bọn chúng còn có Hải Huệ Kiều cũng không thấy trở về.
- Lâm Đào Lật khẳng định, nói.
Hạ Nhất Minh trong lòng hết sức hồ nghi. Hắn quả thật đã giết chết bốn người, nhưng vợ chồng Lam Hàm Dương lại không hề thấy bóng. Chẳng lẽ với thực lực của họ lại bị người ám toán mà bỏ mình trên đường? Nếu không với thời gian lâu như vậy thì bọn chúng đã về đến Thái A huyện mới phải.
Tuy nhiên, hắn đối với lời nói của Lâm Đào Lật cũng không có hoài nghi. Bởi vì hắn cũng chẳng có lý do gì mà lừa gạt cả.
Thuận tay cầm tờ giấy ghi lễ vật, Hạ Nhất Minh nhìn một chút, áuh mắt hơi thay đổi.
Phần lễ vật này thật sự rất quý trọng.
Hai vạn lượng hoàng kim, Thiên La khoái mã năm trăm con, năm chục cuộn gấm...
Trong đó ngoài một ít mặt hàng chính yếu, còn có thêm một vài vật linh tinh nữa, cũng phải có hơn trăm loại.
Ngay cả Hạ Nhất Minh thấy được phần lễ này, trong lòng cũng có chút hoảng sợ.
Hắn khép tờ thiếp lại, nói
- Lâm huynh! Vô công bất thụ lộc. Phần lễ này xin thứ cho ta không thể nhận được.
Lâm Đào Lật cười khổ một tiếng. Hắn lấy ra một quyển sách dày đưa tới, nói:
- Ta biết Hạ đại sư sẽ không chịu nhận lấy nên mới chuẩn bị thứ này. Nếu Hạ đại sư xem xong mà vẫn không chịu nhận lấy thì ta cũng không thể nói gì hơn.
Hạ Nhất Minh có chút ngẩn người ra. Hắn mở quyển sách ra chỉ thấy một dãy danh sách. Tuấn mã hai mươi con, hoàng kim năm mươi lượng, binh khí....
Mấy thứ này mặc dù ghi chép phân tán, nhưng nếu cộng tất cả lại thì chỉ sợ đạt tới một số lượng kinh khủng.
Lâm Đào Lật giải thích, nói:
- Từ khi chúng ta biết được tin tức mã tặc thất bại liên tiếp lập tức xuất binh đến Thái A huyện, đem hang ổ bốn đoàn mã tặc xới tung lên. Tất cả những thứ này chính là thu hoạch được từ đó.
- Hắn dừng lại một chút cười nói:
- Hạ đại sư! Những thứ này ngài có thể hoàn toàn nhận lấy. Chúng ta cũng chỉ đưa tới cho ngài có hai phần cũng không có gì là nhiều lắm.
Đám nguời Hạ Nhất Minh lúc này mới thả lòng người. Chẳng trách đột nhiên Lâm gia lại đưa tới mấy thứ này, thì ra là thu hoạch được từ hang ổ mã tặc.
Hạ Thuyên Nghĩa đột nhiên nói:
- Lâm công tử! Theo ta được biết thì hành tung mã tặc rất bất định. Chẳng lẽ chúng lại có sào huyệt cố định.
- Lâm lang quận là căn bản của Lâm gia chúng ta. Mặc dù vất vả hơn mười năm đối đầu với mã tặc cũng có mấy vị tộc nhân tìm được một số tin tức tình báo rất lạ.
- Lâm Đào Lật mim cười, nói:
- Mã tặc mặc dù di chuyển liên tục, nhưng lại có mấy sào huyệt cố định. Đáng tiếc, chúng ta chỉ tìm được chỗ chôn dấu hoàng kim của Hồng Cân Đạo và Liệt Hổ. Còn về phần Nanh Sói và Lam Hải mã tặc giấu tại đâu thì không phát hiện bất cứ đầu mối nào.
Hạ Thuyên Nghĩa cùng Hạ Nhất Minh liếc mắt nhìn nhau. Trong lòng hai người đều hết sức hoảng sợ. Sự thâm sâu của Lâm gia đã vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ.
Hạ Nhất Minh đem quyển sách trả lại, nói:
- Được rồi! Nếu Lâm huynh đã có thịnh tình như vậy thì tiểu đệ cũng không khách sáo nữa. Nhất thời, trên mặt Lâm Đào Lật hiện ra một tia vui mừng, nói:
- Hạ đại sư có thể nhận lấy thật sự là vinh hạnh cho kè hèn này.
Hai người nhìn nhau cười. Sau một lát, Lâm Đào Lật mở miệng thử dò xét, nói:
- Hạ đại sư! Ngài đã nghe nói đến tên của Thủy Huyễn Cận đại sư chưa?
Hạ Nhất Minh ngơ ngác lắc đầu. Mà Hạ Thuyên Nghĩa lại hít sâu một hơi, nói:
- Thủy Huyễn Cận đại sư? Đó chính là Thiên La hộ quốc đại sư.
- Không sai! Đúng là hộ quốc đại sư.
- Lâm Đào Lật cười khổ một tiếng, nói:
- Hạ đại sư đại phát thần uy, một đao chém hai trăm mã tặc đã truyền tới thành Thiên La.
Ngay cả Thủy Huyễn Cận đại sư cũng phải động dung. Hoàng thất Thiên La muốn Lâm gia chúng ta hỏi thăm xem không biết Hạ đại Sư có bằng lòng tới thủ đô của Thiên La quốc gặp Thủy đại sư hay không? Nếu không muốn, bọn họ sẽ không đến đây quấy rầy. Nhưng nếu Hạ đại sư có ý thì hoàng thất sẽ phải người mang thiếp mời, hơn nữa rước đại sư vào kinh.
Hắn nói hết sức cẩn thận. Hơn nữa, chăm chú theo dõi sắc mặt của Hạ Nhất Minh. Có điều làm cho hắn an tâm chính là trong mắt Hạ Nhất Minh toát ra một vẻ hưng phắn. Có vẻ như hắn rất hứng thú với lời đề nghị uày.
- Lâm huynh! Nếu hộ quốc đại sư có lời mời, tiểu đệ đương nhiên không dám từ chối.
- Hạ Nhất Minh thuận miệng nói thêm:
- Huynh định khi nào vào kinh?
Lâm Đào Lật trong lòng mừng rỡ. Dù sao thì cũng không thể ngờ được Hạ Nhất Minh lại nói tới chuyện này.
- Hạ đại sư! Nhiều nhất nửa tháng, người của hoàng thất mới có thể đến đây.
- Được rồi! Vậy thì sau nửa tháng.
- Hạ Nhất Minh đứng lên, nói:
- Hôm nay luyện công chưa hoàn thành. Lâm huynh xin lỗi không tiếp nữa.
Sau khi đi ra khỏi phòng, hai mắt Hạ Nhất Minh tỏa sáng. Tiên thiên đại sư ở thủ đô Thiên La quốc, đúng là kẻ đang cần a....

| Tải iWin