Vừa tiến vào trong đó, Diệp Bạch liền biến thành một đứa bé, chân trần áo vải, lam lũ không chịu nổi. Trong nháy mắt lại chuyển thành người trưởng thành, làm một gã sai vặt ở hiệu thuốc bắc, địa vị thấp hèn, luôn bị chưởng quầy béo như con heo hết đánh rồi lại mắng. Rốt cục có một ngày, Diệp Bạch chịu đựng không nổi, ban đêm thủ sẵn con dao nhọn, đi vào trong đó, đem lão chưởng quầy giết chết. Sau đó, mình cũng phát điên, cuối cùng bị giam vào đại lao, buồn bực mà chết.
Nhưng là, khung cảnh trước mặt Diệp Bạch lại một lần nữa thay đổi. Hắn sống lại trong một gia đình giàu có, nhưng quan huyện nơi hắn ở lại coi trọng mẹ hắn, muốn mạnh mẽ đón đi nhưng cha hắn không đồng ý, cự tuyệt. Toàn gia tộc trong phút chốc liền tan nát, cha mẹ toàn bộ chết thảm, hắn đồng dạng bị đám thủ hạ của tên cẩu quan đó tra tấn đến chết, một luồng hồn phách oán trời oán người tiếp tục chuyển sang kiếp khác.
Lúc này đây, hắn là một đại hiệp khách cầm trong tay Huyền Vũ kiếm, cách xa ngàn dặm có thể lấy đầu người. Trước tiên, hắn trở về đem cả nhà tên cẩu quan kia già trẻ lớn bé toàn bộ giết sạch. Nhưng sau đó, một lần hắn gặp phải nhân vật so với hắn còn lợi hại hơn, bị đánh bại, thừa nhận vô tận nhục nhã, tra tấn, bi phẫn mà chết.
Tiếp tục chuyển sang kiếp khác, cả đời này hắn đại phú đại quý, biến thành đương kim bát vương tử(đứa con thứ tám của vua), từ nhỏ thiên phú thông minh, nhưng chỉ mới tám tuổi đã bị mẫu thân của thái tử độc hại*. Rồi sau đó, kiếp sau của hắn không ngờ lại trở thành hoàng đế, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Chỉ là, khi hắn làm hoàng đế thì thiên hạ đại hạn, dân chúng lầm than, đạo tặc nổi lên bốn phía, xung quanh quốc gia còn có vô số nước láng giềng như hổ như sói đang rình rập cướp nước. Cuối cùng hắn bị mất nước, bị nhốt cả đời, buồn bực mà chết.
Lại tiếp tục sang một kiếp khác, hắn lập chí thay đổi, trước từ một quan viên nhỏ trở thành quan lớn, trở thành quốc vương, thống nhất đất nước, sau đó nhất thống thiên hạ, đắc chí vừa lòng. Lúc này tần phi ngàn vạn, quân giáp vô số, không người nào dám cãi lệnh hắn, cũng không có ai có thể cấu thành một tia uy hiếp đối với hắn. Sau đó hắn nghĩ, trong cuộc sống này đã không còn thứ gì có thể đả kích chính mình. Nhưng sau đó, thiên thạch từ trên trời rơi xuống, tận thế, tất cả những thứ mà hắn đã gày công xây dựng toàn bộ hóa thành tro bụi, không còn lại chút gì*.
Mang theo oán khí vô tận, Diệp Bạch lại trải qua vô vàn nỗi khổ, có khi trở thành con vợ kế của một thế gia, đều bị cha mẹ ghét; có khi tài trí hơn người, nhưng cuối cùng lại vô danh với Kim Bảng*, bị mấy tên thế gia công tử bên kia chiếm cứ; có khi phú khả địch quốc*, nhưng lại bị họa binh đao, thê ly tử tán; có khi bị bằng hữu phản bội, bày kế sai lầm, đội quân hơn mười vạn người hôi phi yên diệt!
...
Sinh, lão, bệnh, tử, yêu, tăng(ghét), ác(độc ác), dục(mong muốn), tìm không được, không bỏ được.
Hỉ, nộ(giận), ai(buồn bã), nhạc(vui mừng), ưu(lo), tư(suy nghĩ), kinh(kinh hãi), khủng(sợ sệt), thương(bị thương), thất tình, bát thương, cửu bệnh lao bất cứ gì đều trải qua.
Đưa mắt không quen, chung quanh không người, cha mẹ không quan tâm, bằng hữu phản bội, thê tử là nằm vùng, kẻ dưới tay đến báo thù, con cháu bất hiếu, sinh ý không suôn sẻ... Nhân gian bách thái, lòng người dễ thay đổi, ở trước mắt biến hóa rất rõ ràng, đều đã nếm đủ.
Một kiếp cuối cùng, Diệp Bạch trở thành một tên khất cái, ở trong đêm tuyết rơi giá lạnh, run run, một vị lão phụ cho hắn một chén cháo. Lúc ấy, hắn bưng chén cháo kia, từng giọt lệ nóng rơi vào trong chén cháo lạnh lẽo*. Trong nháy mắt đó, Diệp Bạch tỉnh lại, đại triệt đại ngộ*.
Cửa ải này, cũng không có yêu cầu thông qua, chỉ cần trải qua. Diệp Bạch trải qua, cũng đồng nghĩa với việc thông qua. Nhưng là, Diệp Bạch không chỉ thông qua khảo nghiệm cửa ải này mà xa xa còn hiểu được một điều gì đó. Trong nháy mắt, hắn một mình trầm mặc liên tục ước chừng bảy ngày. Kiếm lão cũng không qua tới quấy rầy hắn, tùy ý hắn trầm tư suy nghĩ.
Bởi vì lão biết, ngay lúc này Diệp Bạch phải xác định, đem những gì đã trải qua trong cuộc đời của mỗi người sinh ra lực ảnh hưởng cao nhất.
Con đường mà Diệp Bạch phải đi, chỉ có thể dựa vào chính hắn lựa chọn.
Bảy ngày sau, Diệp Bạch tỉnh lại, cả người trở nên vô cùng trầm tĩnh. Hắn hướng Kiếm lão, yêu cầu đi vào cửa khảo nghiệm tiếp theo.
Kiếm lão thấy hắn xác nhận, cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp vung tay lên, để hắn tiến nhập khảo nghiệm ý chí lực cấp 8 -- Lòng tham không đáy, thanh sắc khuyển mã*.
Cả đời này, Diệp Bạch đã trải qua hưởng thụ sung sướng nhất trong nhân gian là mỹ nữ vô số, mắt phượng mày ngài, hưởng thụ như một vị hoàng đế. Lưỡi nếm mỹ vị, mũi ngửi mùi thơm lạ lùng, tình ý thư sướng, khí phách dào dạt. Quỳnh Lâu bảo các, bức tranh đống điêu xà nhà, châu liêm thêu màn, huệ trướng lan phòng, san hô khắp cả, kim ngọc mãn đường. Kim an bảo mã, nặng nắp hiên ngang, hầu phong vạn hộ, sử tiết tinh tràng, mãn môn thanh tử, tiên hốt doanh sàng(các loại đồ vật cực kỳ quý giá mà chỉ có những người giàu có, quyền cao chức trọng mới dám dùng). Tiên nga ngọc nữ, bày ra thành hàng, sanh hoàng to rõ, đủ cử nghê thường, song song Hồng Tụ, tranh hiến kim quang. Bao nhiêu Thù Lệ, tươi đẹp chất nùng trang, Lan đài dạ ẩm, ngọc thể khẽ váy, đãi nhân kiêu thái, tranh muốn thành song*.
Thanh, sắc, khuyển, mã, cưỡi ngựa xem hoa, ước chừng một tháng, Diệp Bạch đều là dưới loại tình huống cực kỳ sung sướng, trong cuộc sống lả lướt xuân sắc này mà vượt qua. Đến cuối cùng, khi Diệp Bạch hoàn toàn chán ghét, lại một lần nữa tỉnh lại.
Sau khi nghỉ ngơi một ngày, Diệp Bạch tiếp tục yêu cầu khảo nghiệm. Lần này là trạm kiểm soát thứ chín, hoạn nạn ân cừu, thê ly tử tán*.
Cửa ải này, Diệp Bạch đã trải qua thân thích hoạn nạn, những người thân thuộc gặp phải tai họa bị thương, nữ nhi(con gái) bị tật bệnh, cha mẹ tử vong, huynh đệ ly tán, thê thiếp chia tay. Họa cháy nhà, họa cướp bóc, côn trùng làm hại, độc dược gây thương tích. Gia nhập hội cướp bóc, phạm pháp bỏ mình. Ân nghĩa kết giao, một ngày vì cừu, lùng khắp thiên hạ, đứng trước mũi dùi.
Sau khi thông qua khảo nghiệm thứ chín, Diệp Bạch ước chừng một mình một người ngây người hơn nửa tháng mới tỉnh táo lại. Lúc này, trong ánh mắt của hắn, tất cả nghi hoặc đã biến mất, một chút cố chấp ngược lại càng ngày dày đặc, làm cho ánh mắt Diệp Bạch có một loại quang mang khiếp người. Cả người hắn tràn ngập một loại khí thế kỳ lạ, chưa từng có từ trước đến nay.
Loại khí thế này nhìn không thấy, sờ không được, nhưng cảm giác được. Kiếm lão nhạy cảm đã phát hiện sự thay đổi của hắn, hơi hơi vuốt cằm, trong lòng tràn đầy vui sướng.
Cuối cùng, sau khi đợi tinh thần của mình khôi phục tới trạng thái tốt nhất, Diệp Bạch lúc này mới tiến nhập một cái ảo cảnh cuối cùng.
Đó cũng là trạm kiểm soát cuối cùng để trở thành Kiếm môn đệ tử, khảo nghiệm ý chí lực cấp 10, việc binh đao, Thánh hiền, sinh tử vô thường.
Tại cửa ải này, Diệp Bạch gặp phải chính là đao phủ chém đầu, đã đến thời điểm lựa chọn giữa sinh và tử. Lúc này, hắn phải lựa chọn lưu truyền danh dự của mình, xúc động chịu chết, hay là lựa chọn nhẫn nhục sống tạm bợ, bị ngòi bút sử sách mắng chửi?
Tài sản, địa vị, nhân tình ấm lạnh, vinh hoa phú quý đôi khi cũng có thể buông tha cho, nhưng chỉ riêng một chữ "danh" thì lại không có mấy người có thể thoát ra. Có một số người phần đạo đức quá lớn, bọn họ có thể coi công danh phú quý như cặn bã, thời điểm việc binh đao chém đầu có thể mắt không hề loạn, không để ý đến sinh tử, khi sắc đẹp và tài sản mời gọi bọn họ không chút nào động dung, đơn giản cự tuyệt. Nhưng là, chỉ riêng tên ở trong sử sách thì lại không cách nào bỏ được, cả đời không được cởi.
Cảm nhận được điều đó, Diệp Bạch đã hiểu mười cấp khảo nghiệm ý chí lực. Năm tầng đầu là khảo nghiệm tâm chí, nghị lực của một người. Sau tầng năm, khảo nghiệm là nhân tình bách thái, là thế thái, là cuộc sống, là vấn đề mà mỗi người trong cuộc đời đều có thể gặp phải.
Hắn đột nhiên nghĩ tới thập ma mà mấy tháng trước, ở bên trong Truyền Công các Khô Mộc trưởng lão đã nói đến. Hắn hiểu được, khảo nghiệm sau ý chí lực cấp năm chính là từ bên trong thập ma này thoát ra. Nếu không thông qua, như vậy cuộc đời này liền cùng kiếm trận vô duyên.
Nguyên lai, luyện ý chí lực chính là luyện tâm, nguyên lai khảo nghiệm này của Kiếm Môn chính là muốn mỗi vị đệ tử phải rành mạch nhìn hiểu được tâm của bản thân mình. Vì thế, Diệp Bạch cắn răng kiên trì. Nhưng là, khi kiên trì, các loại tra tấn tàn khốc bắt đầu trở nên dày đặc trên người hắn, giống như các loại khổ hình mà trước kia ở tầng thứ năm hắn đã từng nhìn thấy. Nhất nhất trải qua, Diệp Bạch rốt cuộc hiểu rõ vì sao đây là tầng khảo nghiệm ý chí lực cuối cùng.
Bởi vì tầng này chẳng những là luyện tâm, đồng dạng cũng là thống khổ về thân thể lớn nhất đối với một người. Mặc dù biết rõ là giả, chỉ là, khi khổ hình kia rơi vào trên người thì cảm giác thống khổ lại rất thực, rất khủng bố. Thậm chí, bởi vì là ảo cảnh, ngay cả hôn mê đều cũng làm không được. Những thống khổ này trực tiếp tác dụng vào linh hồn, làm đầu hắn đau như muốn vỡ tung, sống không bằng chết!
Mà trong thế giới thật, thân thể Diệp Bạch bắt đầu run rẩy, biểu tình trên mặt không thể nghi ngờ là cực kỳ thống khổ. Kiếm lão thương tiếc ở một bên nhìn hắn, nhưng lại chỉ có thể nhìn một cách bất lực. Tại cửa ải này, lão không giúp được hắn, cũng không thể giúp hắn, chỉ có thể dựa vào chính hắn vượt qua.
Một thanh âm không ngừng dưới đáy lòng vang lên: "Chỉ cần buông tha cho, chỉ cần buông tha cho, tất cả chuyện này sẽ không còn nữa, chính mình sẽ có thể trở về sự thật, trở về với cuộc sống của mình, không cần học kiếm trận gì gì đó, không cần loại kinh nghiệm mà tựa hồ như muốn tra tấn con người tới mức muốn phát điên này..." Trong nháy mắt, Diệp Bạch thật sự đã muốn buông tha, cả người hắn đã sắp hỏng mất.
Đúng lúc này, một dạng thanh âm giống như Khô Mộc trưởng lão bỗng nhiên vang lên trong đầu Diệp Bạch: "Tâm không bị danh lợi, lụn bại, phỉ báng, khen, chê cười, vất vả, đắng cay, vui mừng mà thay đổi, như đá núi không vì gió mạnh mà bị phá, đây chính là "Bát phong bất động"."
"Hết thảy tất cả đều là vô căn cứ. Tâm nếu không loạn, gặp như không thấy..."
"Tâm ma ra, ảo cảnh hiện, chỉ cần không tin, không để ý tới, không trách, không sợ hãi, không mừng, không sợ, tâm ổn không loạn, ma tự nhiên diệt..."
"Không buồn thương, chẳng phân biệt được đừng, thủ vững bản tâm, bát phong bất động!"
...
Từng câu nói, giống như dòng suối trong mát bỗng nhiên vang lên trong tâm trí đang sắp hỏng mất của Diệp Bạch. Nó giống như một ngụm nước mát cuối cùng trong ngày hè oi bức, lập tức đem Diệp Bạch tưới tỉnh lại. Hắn hồi tưởng lại từng câu nói của Khô Mộc trưởng lão, trong lòng thầm kêu hổ thẹn. Thượng sách giải quyết rõ ràng ở ngay trước mắt, nhưng mình không ngờ lại thiếu chút nữa quên rồi. Nhất thời, hắn giữ vững lý trí, trong đại não trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ, tùy ý ảo cảnh đang quay bốn phía xung quanh mà cưỡi ngựa xem hoa. Lúc này hắn nghe không thấy, không động, trong miệng chỉ không ngừng niệm lặp đi lặp lại những lời mà Khô Mộc trưởng lão đã dạy:
"Tâm không bị danh lợi, lụn bại, phỉ báng, khen, chê cười, vất vả, đắng cay, vui mừng mà thay đổi, như đá núi không vì gió mạnh mà bị phá, đây chính là "Bát phong bất động"."
"Hết thảy tất cả đều là vô căn cứ, nếu tâm không loạn, gặp như không thấy..."
"Tâm ma ra, ảo cảnh hiện, chỉ cần không tin, không để ý tới, không trách, không sợ hãi, không mừng, không sợ, tâm ổn không loạn, ma tự nhiên diệt..."
"Không buồn thương, chẳng phân biệt được đừng, thủ vững bản tâm, bát phong bất động!"
Dần dần, theo thanh âm Diệp Bạch, linh hồn của hắn nguyên lai vốn đang không thể chịu đựng được đau đớn, thống khổ không ngờ lại dần dần giảm nhỏ, yếu bớt, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa. Thân thể bên ngoài vốn đang run run của Diệp Bạch cũng dần dần khôi phục bình tĩnh, vẻ đau đớn trên mặt cũng đã biến mất. Hắn khoanh chân ngồi ở chỗ kia, từ xa xa thậm chí có một loại cảm giác trang nghiêm khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Luôn luôn bàng quan nhưng lòng nóng như lửa đốt, Kiếm lão nhìn thấy Diệp Bạch vẻ đau đớn trên mặt đã biến mất, quay về bình tĩnh, rốt cục nhịn không được liền thở ra một hơi, tán thưởng lắc đầu: "Tâm tính của hắn quả thật rất cứng cỏi, thật sự viễn siêu ra khỏi tưởng tượng của ta, ngày sau chắc chắn sẽ trở thành một tia sáng kì dị* trong Kiếm Môn ta!"
"Hắn đã không có nguy hiểm, đã vượt qua tâm ma kiếp lớn nhất. Tiếp qua một khoảng thời gian hắn tự nhiên sẽ tỉnh lại, không cần phải lo lắng nữa."
Cả người cảm thấy rất thoải mái, vỗ vỗ tay, Kiếm lão lúc này không còn quan tâm Diệp Bạch trải qua ảo cảnh còn lại như thế nào, đi đến một bên, khoanh chân ngồi xuống, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Hiển nhiên, mặc dù đoạn thời gian này không có tham dự, nhưng bởi vì bảo vệ, lo lắng, lo âu lâu như vậy, đã làm Kiếm lão đồng dạng cũng cảm thấy rất mệt mỏi.
Một ngày, hai ngày, ba ngày, bốn ngày, năm ngày...
Diệp Bạch không ngừng từ trong miệng đọc ra mấy câu giống như chú ngữ, cả người hắn trở nên càng ngày càng im lặng, biểu tình càng ngày càng vững vàng. Tốt cục, tất cả tâm ma kiếp niệm toàn bộ biến mất, hắn chậm rãi từ trong nhập định tỉnh lại. Vừa mở mắt ra, trước mặt đúng là một đạo ánh mắt ân cần.
Ánh mắt Diệp Bạch nhìn lại, biết Kiếm lão vẫn thủ hộ ở bên cạnh mình, trong lòng ấm áp, thấp giọng nói: "Lão sư!"
--------------------------------
*mọi người chú ý 1 chút cái này, mình không để chữ hoàng hậu vì không phải hoàng hậu nào cũng sinh con trai, và không phải cứ con trai của hoàng hậu là sẽ được làm thái từ, mà tất cả mọi thứ đều do đương kim hoàng đế quyết định.
*đây là 1 chút thần thoại về Tần Vương, vị hoàng đế đầu tiên thống nhất được các nước chư hầu ở Trung Hoa. Các bạn xem phim Thần Thoại do Thành Long đóng sẽ biết điều này rõ hơn.
*tài trí hơn người nhưng vô danh với Kim Bảng: Kim Bảng, hay còn gọi là bảng vàng, chỉ những người có thành tích cao nhất ở cuộc thi của triều đình dành cho các sĩ tử đạt thành tích tú tài(Top 3 của huyện) từ khắp mọi miền đất nước đến tham dự, 2 năm tổ chức 1 lần. Có ba danh hiệu dành cho ba người có kết quả cao nhất mà mọi người có lẽ đã rất quen: Trạng Nguyên(vị trí Top 1), Bảng Nhãn(Top 2) và Thám Hoa(Top 3).
Còn tài trí hơn người nhưng vô danh với Kim Bảng là ý chỉ những người có tài, có chí nhưng dù thi bao nhiêu lần cũng không đậu, mặc dù thực lực thậm chí còn hơn xa so với Trạng Nguyên. Có một vị ở nước ta đã từng rơi vào hoàn cảnh này, đó chính là "Nguyễn Công Trứ"(năm 42 ông mới được làm quan, mặc dù với học vấn và tài năng quân sự hơn người đáng lẽ ông đã có thể thành công ở lần thi đầu tiên, khi ông 20 tuổi). Nguyễn Công Trứ đã có một câu thơ rất hay:
Làm trai đứng ở trong trời đất
Phải có danh gì với núi sông.
*phú khả địch quốc: giàu bằng cả 1 quốc gia.
*đại triệt đại ngộ: đã thấu triệt, đã hiểu ra mọi điều.
*hình ảnh này gợi ta nhớ đến cảnh khi Chí Phèo(một tên ăn vạ, đâm thuê chém mướn) được Thị Nở(người đàn bà hơi điên điên và xấu nhất vùng) đưa cho một bát cháo hành trong tác phẩm Chí Phèo của nhà văn Nam Cao, một hình ảnh đẹp và cảm động nhất trong câu truyện.
*thanh sắc khuyển mã: tạm dịch là có đủ thứ.
*dịch đoạn này thực sự rất khoai, và cũng khá dài dòng, mọi người tạm hiểu đó là 1 cuộc sống sung sướng như hoàng đế, mỹ nữ vô số ở xung quanh, không cần lo lắng gì cả mà chỉ cần ăn, chơi, trêu đùa mĩ nữ... truyện được lấy tại TrumTruyen.vn
*hoạn nạn ân cừu, thê ly tử tán: hoạn nạn, ơn cưu mang, cừu hận và vợ con ly tán, ý nói 4 giai đoạn mà Diệp Bạch phải trải qua ở khảo nghiệm ý chí lực cấp chín.
*ý nói Diệp Bạch sẽ có thể làm được những gì mà các bậc tiền bối trước kia của Kiếm Môn chưa làm được.