TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn
Chương 137: Ám sát

Không biết tiểu cô nương muốn nhận lấy cơ duyên này hay không?!

Đối mặt với sự lựa chọn lớn ở trước mắt, Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt lộ rõ vẻ bối rối và không biết bản thân có nên đồng ý hay không. Trái lại, ánh mắt cô liên tục nhìn về phía Tử Tiêu như muốn nhờ hắn quyết định.

Đối mặt với ánh mắt mong đợi của lão giả, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi nói. “Không có ai có thể chịu được hậu quả khi sử dụng Tiên Cơ Nhãn”.

“Theo ta được biết thì ngươi truyền nó lại cho người khác thì chẳng khác gì truyền lại hậu quả và mọi sự chịu đựng lên người khác”.

“Ngươi chỉ đang muốn giải thoát cho bản thân mà thôi”.

Lão giả đột nhiên run nhẹ một cái khóe miệng lão run lên, trên gương mặt lão lộ rõ vẻ khó tin và hướng ánh mắt ngưng trọng nhìn Đế Nguyên Quân nói. “Công tử cớ sao lại nói vậy?”.

Đáp lại, Đế Nguyên Quân ánh mắt nhìn chằm chằm Tiên Cơ Nhãn nói. “Đúng là thế, nó cũng được xem như một cơ duyên không tệ nhưng hậu quả khi tu luyện và sử dụng nó là quá lớn”.

“Ngươi nghĩ Thiên Đạo chỉ là một trò đùa thôi sao?”. Đế Nguyên Quân nhớ lại trận chiến trước đây và cảm nhận Thiên Đạo lực lượng vẫn còn tồn dư ở trong cơ thể nói ra. “Người bình thường có ai dám có suy nghĩ cùng Thiên Đạo là địch, cảnh giới tối cao nhất cũng chỉ có Thánh Hoàng cảnh còn Thiên Đạo là một phương chủ tễ, chỉ cần một hình chiếu có thể hủy diệt cả thế gian”.

“Thì có ai muốn cùng Thiên Đạo là địch?”.

“Ngươi… ngươi”. Lão giả ánh mắt kinh ngạc trừng lớn nhìn Đế Nguyên Quân mà thốt ra. “Sao ngươi biết chuyện đó?”.

“Có gì mà không biết?”. Đế Nguyên Quân lắc đầu thở dài một hơi, đáp. “Chuyện của gia tộc đó ta cũng chẳng quan tâm”.

“Còn ngươi muốn người khác gánh vác trách nhiệm đó thì chẳng phải quá ích kỉ rồi sao?”.

“...”. Lão giả cúi gầm mặt nhìn xuống đất mà không nói nên lời.

“Chuyện đó đã qua lâu rồi thì ngươi cần gì canh cánh ở trong lòng, muốn phá Thiên Đạo xiềng xích để đặt chân đến con đường tu luyện chân chính không phải chỉ có một gia tộc đó”.

“Ngươi hiểu ý ta chứ?”.

“...”. Lão giã suy ngẫm một hồi lâu rồi thở dài một hơi, ánh mắt lão từ từ nhìn lên nói. “Công tử nói không sai, là ta không buông xuống chấp niệm được”.

“Ta nghe ngữ điệu của công tử thì chắc hẳn cũng có ý đó, không biết công tử đã có tính toán gì chưa?”.

“Ta nghĩ, ngươi có Tiên Cơ Nhãn nữa thì khả năng thành công sẽ cao hơn nhưng áp lực cũng sẽ tăng lên rất nhiều”.

“...”. Đế Nguyên Quân lắc đầu đáp. “Như ta đã nói, Tiên Cơ Nhãn tuy tốt nhưng không phải là tất cả”.

“Đối với người chỉ cầu đại đạo như ta thì Tiên Cơ cũng chỉ là một bước ngoặt mà thôi, nên ta không có cưỡng cầu”.

“Ngươi đợi người hữu duyên khác đến đi”.

Nói xong, Đế Nguyên Quân trực tiếp quay người rời đi, năm người kia thấy thế cũng đi theo. Bỏ mặc lão giả ngồi ngẩn người ở đó một hồi lâu.

Nhìn theo từng bước chân Đế Nguyên Quân rời đi, vẻ mặt lão giả lộ rõ vẻ tiếc nuối và khóe miệng run nhẹ lẩm bẩm. “Haizzz, người chết rồi còn mang theo được cái gì chứ? Ta chết đi rồi thì giữ lại làm chi”.

Suy nghĩ thông suốt, lão giả vội đưa tay lên ra hiệu rồi lớn tiếng nói. “Công tử, xin hãy chậm đã”.



Đế Nguyên Quân bước chân dừng lại, hắn ngoảnh mặt ra sau đáp. “Ngươi còn có chuyện gì sao?”.

“Đúng, ta có chuyện cần nói”. Lão giả ánh mắt hy vọng lên tiếng. “Chuyện này rất quan trọng nên ta không thể nói lớn được”.

“Ồ”. Đế Nguyên Quân vẻ mặt kinh ngạc thốt ra rồi sau đó tiến lại gần lão. “Ngươi nói đi”.

Lão giả ánh mắt sáng rực nhìn hắn rồi hít vào một hơi thật sâu nói. “Ngươi có muốn biết chìa khóa có thể phá vỡ được Thiên Đạo xiềng xích không?”.

“...”. Đế Nguyên Quân vẻ mặt kinh ngạc và có chút hãi hùng nói. “Ngươi cứ nói”.

“Quả thật, ta muốn giao Tiên Cơ Nhãn lại cho ngươi cũng có một dụng ý khác”. Lão giả khẽ gật đầu, giọng nói lão nặng nề vang lên. “Năm đó, gia tộc bị Thiên Đạo xóa sổ không phải vì gia chủ khiêu khích Thiên Đạo mà vì một nguyên do khác”.

“Ở trong bảo khố của gia tộc cất giữ một thứ có thể phá vỡ được Thiên Đạo xiềng xích, gia chủ vì muốn bảo vệ nó nên mới nghịch Thiên”.

“Còn ẩn tình ở trong đó và nó là gì thì ta không nắm rõ. Nhưng mà ta biết cách để vào bên trong đó, cần phải có chìa khóa mới có thể mở ra được”.

Đế Nguyên Quân hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, hắn suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng. “Chìa khóa là Tiên Cơ Nhãn sao?”.

“Đúng vậy, bảo khố chỉ cho người đồng tộc đi vào, còn những người khác cưỡng chế tiến vào sẽ bị oanh diệt ngay tức khắc”.

“Ngươi có hứng thú với bảo khố đó chứ?”.

“Vị trí của nó nằm ở đâu?”. Đế Nguyên Quân lên tiếng dò hỏi.

“Vị trí thì ta không biết rõ nhưng khi bảo khố hiện thế thì Tiên Cơ Nhãn sẽ tự động cho ngươi biết vị trí”. Lão giả gật đầu đáp. “Nhưng ở bên trong đó có thứ gì hung hiểm thì ta không biết, bởi vì ta chưa từng nghe hay thấy ai đi vào bên trong mà còn sống sót đi ra ngoài”.

“Công tử, ngươi nghĩ sao?”.

“...”. Nghe đến đây, Đế Nguyên Quân bất chợt nở một nụ cười lạnh, trên gương mặt lộ rõ vẻ tự tin nói. “Hung hiểm thì như thế nào?”.

“Tất cả đều là kiếp nạn mà ta cần phải trải qua mà thôi”.

“Nghe ngữ khí của ngươi chắc chắn như vậy thì ta cảm thấy yên lòng rồi”. Lão giả vừa nói vừa đưa tay lên vuốt dọc qua hai mắt rồi từ từ lẫy xuống hai nhãn cầu đưa cho Đế Nguyên Quân. “Tiên Cơ Nhãn, giao lại cho ngươi”.

Đế Nguyên Quân đưa tay đón nhận Tiên Cơ Nhãn rồi gật đầu nói. “Ta đã nhận nó thì xem như phần việc còn lại là ta gánh vác”.

“Ngươi yên tâm, Nhất Đế ta từ xưa đến nay luôn giữ đúng lời hứa. Ta chắc chắn sẽ phá vỡ được Thiên Đạo xiềng xích”.

Mất đi Tiên Cơ Nhãn, cơ thể lão giả gần như không còn gì chống đỡ nữa nên toàn thân vô lực run lên kịch liệt. Gương mặt lão nhăn nheo khắc khổ nhìn Đế Nguyên Quân với vẻ kinh ngạc và vui mừng ngoài ý muốn.

Giọng nói lão giả run rẩy nhè nhẹ vang lên. “Nhất Đế… Nhất Đế”.

“Thì ra là thế… rốt cuộc ta cũng đã hiểu...”.

“Chuyện còn lại… giao cho ngươi… Ta tin tưởng ngươi có thể làm được… Như vậy là ta yên lòng… rồi”.

Từng câu từng chữ nặng nề và chậm chạp của lão vang lên.

Ngay khi lời nói vừa dứt, toàn thân lão giả đã giống như một cây khô héo vô lực gục xuống. Toàn thân nhăn nheo và dần biến thành một màu đen giống như than rồi từ từ tan biến trong đêm tối.

Cho đến lúc chết, lão vẫn giữ nụ cười thỏa mãn ở trên gương mặt. Đế Nguyên Quân nhìn thấy lão giả khắc khổ đã chịu đựng không biết bao nhiêu cực khổ như thế này cuối cùng cũng đã thoải mái ra đi.

Đế Nguyên Quân ngẩng đầu nhìn lên cao, nơi mà ánh trăng mờ ảo chiếu rọi xuống thế gian rồi ngân lên một bài thơ, giọng nói hắn nặng nề và mang vẻ bi thương.

“Sinh mệnh sinh, sinh mệnh tử,

Nhất niệm gian, nhất niệm tử.

Nhân sinh biệt, tử biệt gian,

Nhân sinh khó, từ biệt gian.

Thân đeo gông, vai vác nặng,

Tử biệt sảng, ta hội thu”.

“Ta hứa với ngươi, không đến mười vạn năm ta sẽ giẫm đạp Thiên Đạo ở dưới chân”.

“Nhất Đế chi ngôn, ta tất thực hiện”.



Nhìn lão giả đang từ từ tan biến tất cả những người xung quanh nhìn thấy cảnh này thì hít vào một ngụm khí lạnh. Ánh mắt họ lộ rõ vẻ sợ hãi nhìn Đế Nguyên Quân thì thầm bảo nhau.

Còn năm người kia thì chạy lại gần, ánh mắt nhìn từng hạt cát màu đen bay lên rồi tan biến ở trong không khí thì lộ ra vẻ kinh hãi, ánh mắt họ không thể tin nổi khi nhìn thấy một màn này nên quay qua nhìn Đế Nguyên Quân hỏi.

“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?”.

“Lão giả vừa rồi chẳng phải còn rất khỏe mạnh hay sao?”.

Đáp lại, Đế Nguyên Quân ngẩng đầu nhìn lên cao, giọng nói âm trầm nặng nề đáp lại. “Thọ nguyên đã hết, tinh nguyên đã cạn”.

“Lão giả cố gắng được đến bây giờ đã là một kỳ tích rồi”.

“...”. Năm người nghe thấy vậy thì lộ ra vẻ mặt ngây ngất.

“Đi dạo đến đây thôi, quay về nghỉ ngơi để sáng mai rời đi sớm”. Đế Nguyên Quân thu Tiên Cơ Nhãn vào trong giới chi rồi sau đó quay người.

Quay trở về phòng, cả sáu người suốt dọc đường đi đều không nói nên lời. Họ nhìn thấy biểu cảm nặng nề trên gương mặt Đế Nguyên Quân và ánh mắt đượm buồn khiến bầu không khí trầm lặng xuống một cách lạ thường.

Khi quay trở về thì họ nhìn thấy Ngô đại sư và Mộc Lưu đang đứng đợi ở trước cửa khiến hai hàng lông mày Đế Nguyên Quân khẽ nhíu lại, ánh mắt dò hỏi nhìn cả hai lên tiếng. “Hai người tìm ta có chuyện gì sao?”.

“Công tử, ngươi về rồi”. Ngô đại sư đưa tay ra hiệu Mộc Lưu cùng tiến lại nói. “Chuyện là ta dẫn Mộc Lưu đến để tạ lỗi và còn có một chuyện khác nữa”.

“Tạ lỗi thì không cần”. Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn Mộc Lưu một cái rồi trả lời. “Còn chuyện khác là gì?”.

“Ngươi nói đi”.

Ngô đại sư ánh mắt hào hứng và mong đợi nhìn Đế Nguyên Quân đáp. “Chuyện là ngày mai ta tổ chức một buổi trà đạo và đàm đạo bàn luận về luyện đan”.

“Ngô đại sư, sáng mai bọn ta khởi hành rời khỏi đây rồi nên không tham dự được”. Đế Nguyên Quân bước ngang qua nói, sau đó hắn đẩy cửa đi vào bên trong phòng, để mặt hai ngươi đứng thẫn thờ ở bên ngoài.

“Vậy sao”. Sắc mặt Ngô đại sư xìu xuống và lộ rõ vẻ bối rối.

Còn tên Mộc Lưu đứng ở bên cạnh đã sớm chịu đựng không được nữa rồi, hắn nắm chặt tay và hướng ánh mắt sát ý nhìn chằm chằm Đế Nguyên Quân cho đến khi cánh cửa dần khép lại thì hắn mới thu lại ánh mắt.

“Về thôi”.

Nhìn sư phụ hạ thấp mình như vậy càng khiến Mộc Lưu cảm thấy bản thân giống như bị sỉ nhục. Đường đường là luyện đan sư đệ nhất ở trong thành mà xem những người này giống như thần, nhún nhường và phải hỏi dò ý kiến. Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì chẳng khác gì đang bôi tro lên danh hiệu đệ nhất luyện đan sư.

Chưa kể, hắn còn cảm thấy bản thân bị hạ thấp hơn nữa khi sư phụ cúi mình khi đứng trước những người đó.

Ở trên đường đi, Mộc Lưu vẻ mặt buồn bực nhìn Ngô đại sư nói. “Sư phụ, người đứng có hạ thấp bản thân như vậy được không?”.

“Bọn họ có là thiên kiêu gì đi chăng nữa thì mình cũng phải có cái giá riêng chứ?”.

“Sao sư phụ thể hạ thấp mình mãi như vậy được?”.

“Haizzz”. Ngô đại sư thở dài một hơi nói. “Con đường tu luyện đã như thế rồi, mạnh được yếu thua. Ta chỉ là một luyện đan sư bé nhỏ nên không thể không cam chịu”.

“Luyện đan sư được nhiều người chào đón là đúng nhưng đối mặt với thiên kiêu thì rất nhỏ yếu, nếu như chọc phải người không nên đụng thì hậu quả khôn lường vô cùng”.

“Còn những người tung hô ta thì khác, bây giờ ta đang có ích thì bọn chúng sẽ tung hô. Nhưng khi có một người khác đến tài giỏi hơn ta thì những người đó sẽ quay lưng với ta ngay lập tức”.

“Thế giới này ta không thể nói trước được điều gì nên tốt nhất là phải thật cẩn trọng, phải biết suy tính thật cặn kẽ”.

Cả hai người dọc đường quay về phủ thì không biết ở đâu xuất hiện năm tên sát thủ khoác trên mình bộ áo choàng đen đánh về phía hai người.

“Cẩn thận”. Ngô đại sư giật mình rồi quát lớn một tiếng, sau đó đưa tay kéo Mộc Lưu chạy nhanh về phía trước.

Nhưng dần dần, lão cảm nhận như có chuyện gì đó không đúng đang diễn ra ở đây. Dọc đường quay về này đáng lý ra sẽ có người đi qua lại ở chỗ này nhưng lần này lại khác. Khung cảnh âm u tăm tối xung quanh tĩnh lặng một cách bất thường khiến Ngo đại sư cảm thấy rùng mình.

Bất chợt, Mộc Lưu hơi dùng sức một chút liền gạt phăng tay của sư phụ qua một bên rồi đứng lại.

Ngô đại sư tưởng chừng như có chuyện gì đã xảy ra nên mới quay người nhìn lại thì thấy Mộc Lưu đang đứng ở đó nhìn lão. Thánh ánh mắt lạnh lẽo và gương mặt không có chút biểu cảm khiến Ngô đại sư bị giật mình.

“Mộc Lưu, ngươi...”. Ngô đại sư ánh mắt cảm thấy khó hiểu và dường như lão cảm thấy có chuyện gì đó không đúng.

“Ngô đại sư”. Từ trong bóng tối đi ra, một dáng lão giả nhìn chằm chằm Ngô đại sư cùng với nụ cười lạnh ở trên gương mặt.



Nghe thấy giọng nói quen thuộc và bóng người thân thuộc đang đứng ở trước mắt khiến tay chân lão rụng rời, ánh mắt lão lộ rõ vẻ khó tin và toàn thân sợ run lên. Bất chợt, lão bước ra sau một bước rồi chỉ tay về phía hai người nói. “Hai ngươi...”.

Lời nói của lão chưa kịp dứt thì đột nhiên, từ sau lưng lão truyền đến một cảm giác đau nhói và toàn thân lão không có chút sức lực nào nữa. Bị một chưởng đánh văng ra xa, Ngô đại sư gương mặt tái nhợt nhìn về phía hai người kia rồi chỉ tay về phía Mộc Lưu, giọng nói run rẩy yếu ớt nói không thành lời.

“Mộc… Lưu… ngươi dám… khi sư… diệt...”.

Lời nói chưa kịp dứt, Ngô đại sư toàn thân run rẩy kịch liệt rồi đột nhiên co giật một cái rồi chết dần. Thất khiếu lão không ngừng trào ra máu tươi và cho đến lúc chết, ánh mắt lão vẫn trừng lớn trông đầy oán niệm nhìn cả hai. Trên gương mặt tím đen hiện lên từng sợi gân xanh rồi từ từ nứt vỡ và từng dòng máu tươi chảy ra nhiễm đỏ hết cả gương mặt.

Đợi Ngô đại sư nằm bất động trên nền đất, Mộc Lưu nhìn qua vị lão giả kia rồi lên tiếng.

“Tâm huyết nghiên cứu cả đời của sư phụ ta bây giờ thuộc về ngươi và việc ngươi đã hứa với ta thì đừng có nuốt lời”.

“Ngươi yên tâm, chuyện ta đã hứa thì sẽ không nuốt lời”. Lão giả nở một nụ cười lạnh ở trong đêm tối đáp lời. “Nhưng làm như vậy thì dễ bị phát hiện quá nên ngươi cố chịu đau một chút”.

Lời nói vừa dứt, lão liền vung tay đánh ra một chưởng hướng về phần bụng của Mộc Lưu khiến hắn bị đánh văng ra xa gần mười mét.

Mộc Lưu cố gắng đứng dậy, hắn đưa tay lên lau đi vệt máu ở trên khóe miệng rồi hướng ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm lão giả. “Ngươi...”.

“Yên tâm, một chưởng vừa rồi ta đã giữ lực, ngươi tỉnh dưỡng thêm một chút là sẽ ổn hơn thôi”. Lão giả quay người đi vào trong bóng tối rồi từ từ biến mất, giọng nói lão âm trầm từ xa vang vọng lại. “Chuyện còn lại đành phải nhờ vào ngươi”.

Mộc Lưu từng bước lảo đảo tiến lại gần thi thể Ngô đại sư, ánh mắt hắn nhìn người đã từng nuôi dạy hắn đang nằm bất động ở trên nền đất thì trong lòng hắn đột nhiên quặn thắt lại. Hắn không kiềm chế được bản thân mà chảy xuống hai hàng nước mắt rồi quỳ xuống.

“Tất cả là tại sư phụ, người vì bọn chúng mà khinh thường ta”.

“Ta đã làm tất cả mọi thứ để được người công nhận nhưng từ khi bọn chúng đến thì ta không khác gì một kẻ thất bại”.

“Sư phụ không nên khinh thường ta”.

“Tất cả đều do bọn chúng… đều do bọn chúng”.

Qua sáng ngày hôm sau!

Đế Nguyên Quân cùng đám người đang chuẩn bị thu dọn đồ để rời đi thì đột nhiên nghe thấy những tiếng động lạ và ồn ào ở bên ngoài nên Lâm Tuyết Nhi đẩy cửa sổ nhìn xem thì thấy có một đám đông đang bao vây chặt căn phòng và một tiếng động lớn vang lên từ bên phía cửa ra vào.

Cánh cửa bị đạp phăng xa xa và người ở bên ngoài bắt đầu tràn vào. Mộc Lưu dẫn theo những cường giả xông thẳng vào bên trong và chỉ thẳng tay về phía đám người rồi lớn giọng quát, giọng nói run rẩy và đầy sự căm phẫn hướng về phía đám người.

“Là bọn chúng đánh lén”.

“Chúng dám giết sư phụ ta và đánh trọng ta trọng thương”.

“Các ngươi sợ bị vây bắt nên muốn rời đi?”.

“Bắt bọn chúng lại”.

- --

Ps: Cầu like, cầu cmt, cầu vote

| Tải iWin