Thứ này đúng là có thể giữ cho thực lực mạnh mẽ nhưng cũng không phải là lực lượng của mình, một khi bị ngoại lực cắn trả thì sẽ càng lợi hại.
Mà ngoại lực tăng nhiều, theo tời gian trôi đi cuối cùng cũng sẽ có một ngày cắn trả chủ nhân.
Chỉ có thực lực của mình mới thật sự là an toàn, ngoại lực cho dù bỏ biết bao nhiêu tiền, dốc hết sức lực cũng chỉ là ngoại lực mà thôi.
Tam thời hắn không biết là sau này sẽ bi ngoại lực cắn trả lại, nhưng mục đích của Diệp Bạch thì không giống với hắn.
Nguyện vọng của La Tiễn chính là kiêm thật nhiều tiền, hưởng thụ niềm vui lớn nhất trở thành người giáu có nhất, khống chế toàn bộ thế giới, nắm trong tay thật nhiều huyền sĩ, huyền sư, huyền tông, nghe lệnh của hắn. Mà Diệp Bạch đối với việc tài phú kinh doanh này thì không có hứng thú, mục đích của hắn chính là có thực lực mạnh nhất, đạt tới mức độ đỉnh phong. Tiền, có nhiều như vậy để làm gì, cuối cùng cũng chẳng mang lại cho mình một chút vui mừng nào, ngược lại sẽ mang cho mình một sự đau khổ.
Tuy nhiên hắn cũng không phản bác. Bởi vì La Tiễn nói đúng, chờ cho khi mình trở thành huyền sư, luyện tới huyền tông thì không biết đã mất ba nhiêu năm, thậm chí không biết có thể đạt thành hay không hay cuối cùng phải trở thành một người già sống vô tích sự. Có khi huyền khí kém cỏi, bị tẩu hỏa nhập ma, trở thành một phế nhân.
Trong chuyện này có hung hiểm vô cùng, mà tương lai lại không nhìn thấy sự tươi sáng, chỉ có thể tu luyện huyền khí, huyền khí càng cao thì mới càng có thành tựu.
Khi đó một người có thể năm trong tay những huyền sư, huyền tông, huyền vương, sẵn sàng bán mạng vì hắn thì ai cường đại hơn? Rõ ràng là Diệp Bạch sẽ không buông tha cho lựa chọn của mình, nhưng hắn cũng không cách nào bức bách người khác bỏ lựa chọn của họ.
Hắn hiểu được, một người không chú trọng việc tu luyện huyền khí, nguyện vọng của hắn chỉ là quyền lực thì không có cách nào thay đổi.
Có nguyện vọng mới có động lực, nguyện vọng càng nhiều thì động lực càng lớn, thành tựu sau đó cũng sẽ rất cao.
Hiện tại Diệp Bạch đã hiểu ra ý của tên La Tiễn này. Đúng với cái tên của hắn, mục tiêu của hắn chính là thương nhân lớn nhất ở trên lực địa này, không phải dựa vào tu luyện mà chính là dựa vào biện pháp khác. Ở phương diện khác mà nói, đúng là có lẽ cả đời này Diệp Bạch cũng khó mà đạt tới huyền sư hay huyền tông, nhưng thế lực của La Tiễn có thể vượt qua thế lực của Diệp Bạch.
Cho nên Diệp Bạch cũng không để ý đến hắn nhiều.
La Tiễn nhìn về phía Diệp Bạch mà trịnh trọng nói:
- Diệp Bạch, gia nhập đội ngũ của ta đi, ở trên thế giới này chỉ cần có chuyện thì ngay cả huyền tông cũng trợ giúp ta, những người kia sau khi hoàn thành những nhiệm vụ ta giao cho thì tài phú, tinh thạch có thứ gì mà không có? Sau này ta có thể phát huy thế lực, tuyển nhận hàng trăm người, huyền tông thậm chí cũng có thể gặp được, ngay cả cường giả huyền vương cũng có khi phải bán mạng cho ta. Đem thực lực của người khác biến thành thực lực của mình, đây mới là biện pháp nhanh nhất, ta hỏi ngươi, ngươi xác định thật sự có thể một mình tu luyện sao, ngươi xác định mình có thể tu luyện bao lâu? Mệt mỏi chịu khổ như vậy, nói không chừng tẩu hỏa nhập ma mà bị chết thì thật không đáng.
Hắn chăm chú nói:
- Ta nghĩ tới một giả thiết, ngươi tu luyện tới huyền sư mất ba năm là nhanh, tu luyện tới huyền tông mất mười năm. Đó là tốc độ cơ bản, nhưng ta giả thiết, sau đó ngươi tu luyện tới huyền vương phải mất hai mươi năm nữa, tổng cộng từng đó năm ngươi thấy khác biệt lớn không? Sau đó ngươi còn tu luyện tới Huyền Tôn, đằng sau còn có Huyền Đến huyền thánh, vĩnh viễn không biết bao nhiêu năm mới thành, khó khăn đằng sau còn lớn hơn đằng trước gấp bội, gấp trăm gấp nghìn lần, liệu ngươi có thể tu luyện tới đâu?
- Tu luyện như vậy thì có ý nghĩa gì, cho dù ngươi có một mực kiên trì, thuận buồm xuôi gió không có đường rẽ nào thì đợi cho đến lúc ngươi tu luyện tới huyền sư, huyền tôn… thì dựa vào đầu óc tài phú của ta lúc đó không biết ta đã có được bao nhiêu huyền sư huyền tông huyền vương, huyền tôn trong tay, cho nên không bằng bỏ qua việc tu luyện, cùng với ta tranh giành quyền binh, đến lúc đó tài phú ta sẽ phân cho ngươi một phần, phong quang vô hạn, sống không uổng phí cuộc đời này.
Diệp Bạch ngạc nhiên, sau đó hắn trừng to mắt nói:
- Ngươi muốn ta gia nhập, trở thành một thành viên trong nhóm của ngươi?
La Tiễn nói:
- Không sai, thế nào, có hứng thú không? Nếu như ngươi đồng ý thì chúng ta chắc chắn không thể không thành công. Ta hiện tại có thể đưa ra giả thiết với ngươi, tuy đây chỉ là khởi đầu mà thôi nhưng hiện tại ta đã có hướng đi của mình cho nên bước đầu tiên của ta chính là muốn bước vào Tử Cảnh Cốc, sau đó ta muốn ở trong đó bán những mặt hàng với giá ưu đãi, chiêu tập những huyền sĩ bán mạng vì mình, xâm nhập sâu vào trong Băng Vụ Đại Hạp cốc, ở trong đó thu hoạch mà kiếm lợi nhuận, tiến hành đấu giá, cứ như vậy kinh doanh, ba tháng đến nửa năm, La Tiễn ta ở ngoại tông nhất định sẽ có một thanh danh lớn, sau đó ta có thể tiến hành đầu tư mua bán tiếp.
Diệp Bạch nghe vậy thì cũng cảm thấy hứng thú mà nói:
- Vậy làm thế nào nói ta nghe chút đi!
La Tiễn nhìn bốn phía rồi tiến tới gần Diệp Bạch thấp giọng nói:
- Đây là suy nghĩ nhiều năm của ta, hiện tại vẫn chưa áp dụng, nếu như là người khác ta nhất định không nói cho họ biết, nhưng hôm nay ngươi đã cứu ta, chẳng khác gì là ân nhân cho nên ta chẳng thể nào giấu diếm.
Nói đến đây, vẻ mặt của hắn trở nên nặng nề một chút hiển nhiên đối với suy nghĩ này hắn đã tính kỹ. Hắn tiếp tục nói:
- Ở Tử Cảnh Cốc, đệ tử ngoại tông rất nhiều, nhưng chân chính có tiền thì không có mấy ai, Thiên Địa Nhân phách mại hành mặc dù tốt nhưng đều rất ít vật đấu giá quý hiếm, những thứ bình thường thì mọi người đều không cần dùng, không mang lại lợi nhuận gì, có thể mua sắm ở các cửa hàng.
Liếm liếm môi một hồi, La Tiễn lại tiếp:
- Thì trường hiện nay chỉ có Thiên Địa Nhân Phách Mại Hành là có thể cạnh tranh với chúng ta, nếu chúng ta mở một quầy hàng, mọi người ở bên trong có thể tự do bày hàng, sau đó được tự do mua bán, ai cũng có thể đến mà mua sắm đồ mình muốn, cái này so với các cửa hàng kia thì có phải tiện lợi hơn không?
- Quán thị này một khi mở ra thì có phải là thị trường hay không? Tử Cảnh Cốc nhiều đệ tử ngoại tông như vậy, chín phần là không vào được các cuộc đấu giá, mà cho dù đi vào cũng là xem náo nhiệt, không đủ tiền để đấu giá những thứ đó. Tuy nhiên dù sao bọn họ cũng là đệ tử Tử Cảnh Cốc, trên người có tinh thạch, cũng có điểm cống hiên, tuy ít nhưng cũng không phải là không có. Tích tiêu thành đại, nếu chúng ta biết kinh doanh thì chẳng mấy chốc sẽ trở thành tài phú.
- Quán thị này một khi mở ra có thể cho bọn họ tha hồ tiêu phí, đồng thời cũng có thể chính mình trở thành thương nhân, ta tin rằng nhất định có thể thành công. Sau khi đủ tiền rồi, chúng ta có thể tiến hành các ngành sản xuất khác, mở một mô hình Câu mại, so với trường đấu giá Thiên Địa Nhân thì khác nhau. Lợi tức từ những cuộc đấu giá thấp như vậy, trường đấu giá Thiên Địa Nhân không để ý tới. Cứ đi theo quỹ đạo này cuối cùng có thể đối chiến với bọn họ, từ từ chiếm lĩnh một chút cổ phần, cuối cùng đem Tử Cảnh Cốc mở rộng ra khắp Thương Mang Đại lục, tài phú cuồn cuộn. Ngươi thấy ta như vậy có tiền đồ hay không?
La Tiễn hướng về phía Diệp Bạch nói tiếp. truyện được lấy tại TrumTruyen.vn
Diệp Bạch hít một hơi, hắn không thể không thừa nhận La Tiễn là một thiên tài, có thể nghĩ ra biện pháp như vậy, chiếm lĩnh thị trường cấp thấp, thứ mà những người kia không nghĩ tới.
Rất nhiều đệ tử ngoại tông uổng phí tâm huyết ở Băng Vụ Đại Hạp cốc thám hiểm mà khi trở về chỉ lấy được một số mặt hàng nhỏ bé, không có lợi nhuận gì, giá rất thấp, đồng thời đồ mà mình cần thì cần phải có một lượng lớn tinh thạch, điểm cống hiến mới có thể mua được. Những người này thấy vậy thì đều đau như cắt.
Tuy nhiên nếu như có một quán thị, có thể tự do mua bán trao đổi thì những đệ tử kia sẽ điên khùng mà vào trong đó. Trên tay bọn họ có những thứ tồn trữ không dùng có thể bán đi, mà bọn họ cũng có thể mua thứ mà bọn họ muốn. Quán thị này chỉ sợ một khi làm ra thành tựu tuyệt đối không thua so với trường đấu giá Thiên Địa Nhân kia.