Bọn họ đoán không sai, trong thập đại linh thảo thì hai người này chiếm phần lớn. Mà Trương Huyền Hạo đã có được ba cây linh thảo, ngoại trừ Tử Bối Vạn Niên Thanh thì hai cây kia đều là những cây trân quý.
Ba cây linh thảo này cộng lại giá trị cũng vượt qua hai trăm điểm cống hiến, tương đương với số điểm cống hiên của Tử Y thanh niên Sài Hành Phong.
Tất cả mọi người nhịn không được mà nuốt một ngụm nước miếng. Mà Diệp Bạch ở phía đằng sau thì thầm nghĩ một tiếng:
- Quả nhiên.
- Quả nhiên Kim Lũ Mai được Trương Huyền Hạo lấy đi, hắn chính là người thứ nhất
- Ba cây linh thảo tổng cộng là hai trăm hai mươi hiểm cống hiến, vậy mà hắn còn một số thứ khác có giá trị nữa. Nếu như hắn thật sự có thể vượt qua số điểm bốn trăm thì mình cũng không có cách gì.
Diệp Bạch yên lặng thầm nghĩ, tiếp tục xem.
Mà vị chấp sự áo lam kia cũng chỉ dừng lại một chút rồi tiếp tục:
- Nhất giai đê cấp Hồng Cầm hoa có giá trị hai đến ba điểm cống hiến, nhất giai đê cấp Ngọc Tiêu Huyết Mai có giá trị ba điểm cống hiến, nhát giai đê cấp Kim Yến Vũ Đằng, có giá trị hai điểm cống hiến…
Tổng cộng là chín loại nhất giai đê cấp, hiển nhiên đây là những thứ mà Trương Huyền Hạo lấy được trong tay những người khác. Vị chấp sự áo lam ghi lại, tổng cộng có hai mươi hai cây, thoạt nhìn tuy nhiều nhưng không có bao nhiêu giá trị, chỉ có một số cây nhị giai linh thảo là quý hiếm mà thôi.
Đấy đây, Diệp Bạch liền thở phào một cái, tuy nhiên sau đó đôi mắt của hắn lại ngưng trọng lại, hắn biết mọi chuyện tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Vị chấp sự áo lam đó lập tức thì thầm nói:
- Nhị giai trung cấp Thứ Huyễn thảo có giá trị mười ba điểm cống hiến, nhị giai trung cấp Xà Điện Căn có giá trị hai mươi ba điểm cống hiên… tổng cộng tất cả là tám mươi ba điểm cống hiến.
- Về phần những vật khác thì không ít thứ đáng giá tuy nhiên cộng lại cũng không bao nhiêu điểm cống hiến, cho nên cuối cùng ngươi đạt được là ba trăm chín mươi lăm điểm cống hiến.
Lời nói của vị chấp sự này chưa dứt thì tất cả mọi người đều sôi trào. Có thể đạt tới gần bốn trăm điểm cống hiến, ở các khoá thí luyện khác đây là chuyện chưa từng xảy ra.
Đồng thời mấy con số này cũng khiến cho mọi người phải kinh hãi, bất kể là tử y thanh niên Sài Hành Phong hay là Ma y thanh niên hay là Diệp Khổ Diệp Khuyết hay là những người khác đều không thể so sánh. Các thí luyện lần trước có thể đạt được năm sáu mươi điểm cống hiến đã là rất giỏi rồi vậy mà hôm nay xuất hiện một người đạt tới ba trăm chín mươi lăm điểm cống hiến, khiến cho mọi người phải chấn động một phen.
- Xem ra hắn chính là người xếp thứ nhất, tên còn lại dù mạnh đến mấy cũng không thể vượt qua con số này.
- Đúng thế nhất định là xếp thứ nhất, hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên trong các cuộc thí luyện từ trước đến nay có người đạt nhiều điểm cống hiến như vậy. Xem ra khi thí luyện chấm dứt chúng ta phải tiến tới làm quen.
- Đúng thế, khi thí luyện chấm dứt chúng ta phải tìm hắn, dưới bóng cây cổ thụ nào cũng có chỗ mát, có một cường giả như hắn che chở thì ở ngoại tông ai dám khi dễ chúng ta.
- Được, chờ tới đó đi.
Không ít đệ tử nghị luận liên hồi, đem Trương Huyền Hạo này ra bàn luận mà ở dưới đài mọi người đều oanh động. Bọn Phương trưởng lão cảm thấy hơi giật mình, lão ở trong các cuộc thí luyện ngoại tông đã mấy chục năm nhưng chưa từng thấy phát sinh tình trạng như vậy.
- Trương đệ tử này tuyệt đối không phải là người thường, có thể nói là tuyệt thế thiên tài.. Chỉ là tâm tính của hắn hơi khắc bạc, ngoan độc, vì đạt được vài điểm cống hiên mà đưa nửa đội ngũ của mình vào bầy sói, tuy thí luyện không khỏi có thương vong nhưng có một đệ tử như vậy ở trong Tử Cảnh Cốc chúng ta không biết là họa hay phúc.
- Chỉ là đây không phải là phạm vi quản lý chúng ta, chúng ta dựa theo yêu cầu thí luyện của bọn họ là được, về chuyện bồi dưỡng đệ tử thì dĩ nhiên là có truyền công trưởng lão, các cốc chủ bọn họ lo là được.
Vị chấp sự áo lam kia thầm ghi lại. Sau đó lão hướng về phía Trương Huyền Họa nói:
- Trương Huyền Hạo ba trăm chín mươi lăm điểm cống hiến, mời qua một bên đợi, giải kha huyền khí.
Trương Huyền Hạo liền đứng dậy rời đi, lông mày hắn nhăn một chút:
- Rõ ràng chưa đột phá bốn trăm điểm, mặc dù ba trăm chín mươi lăm điểm còn kém bốn trăm điểm chỉ năm điểm cống hiến nhưng dù sao cũng là một khoảng cách.
- Chỉ là xem ra hiện tại mọi thứ đã kết thúc, những linh thảo khác đã bị ta thu thập trong túi, một phần bị tên La mập cướp đi bằng không hiện tại chắc chắn số điểm cống hiến của ta vượt quá bốn trăm. Nhưng cho dù không qua được bốn trăm, thì ta cũng là người xếp thứ nhất, tuyệt đối không thể có ai xếp cao hơn.
Nghĩ tới đây, hắn xoay người cười đi, trước khi rời đi hắn không quên liếc nhìn Diệp Bạch, khóe miệng nở ra một nụ cười lạnh.
Hắn cũng không ngờ Diệp Bạch chính là người cứu La tiễn, mấy ngày nay Diệp Bạch cùng với La Tiễn đi gần nhau, La Tiễn vung tiền ra mua sắm linh thảo, hắn cũng đoán ra là vì thanh niên trước mặt mình. nguồn TrumTruyen.vn
- Muốn tranh ngôi vị thứ nhất của ta, không có cửa đâu! Tên bằng hữu chết bầm của tên La mập kia, gặp phải Trương Huyền Hạo ta, coi như ngươi không may.
Mà Diệp Bạch cũng chỉ mỉm cười mà tiến tới vị chấp sự áo lam kia.
Nói thật từ lúc nhìn thấy Trương Huyền Họa đổ ra một đống linh thảo kia, Diệp Bạch còn hơi lo lắng nhưng sau khi thấy linh thảo của hắn phần lớn đều là nhất giai đê cấp, thậm chí một số còn là linh thảo bình thường thì Diệp Bạch đã yên tâm. Những thứ này đại đa số hắn lây từ trong các đệ tử cấp thấp, hoàn toàn không có bao nhiêu giá tri, tuy số lượng nhiều nhưng giá trị lại thấp, giá trị trân quý chính là ba cây tam đại linh thảo, cùng với hai cây nhị giai linh thảo kia.
Tuy nhiên khi nghe thấy hắn đạt tới ba trăm chín mươi lăm điểm cống hiến, Diệp Bạch cũng không kìm được mà hít một hơi, trong lòng thầm than. Quả nhiên đề nghị của La Mập không sai, nếu như không phải La mập góp nhặt mốt lượng lớn linh thảo cấp thấp, kẽo giãn sự chênh lệch giữa hai người thì Diệp Bạch chắc chắn phải thua, tuyệt đối không có may mắn.
Hiện tại thì không như vậy. Diệp Bạch mỉm cười tiến tới trước đài, sau đó hắn mang bao vải của mình bày ra trước mặt vị chấp sự áo lam.
Bao vải của Diệp Bạch so với bao vải của Trương Huyền Hạo thì nhỏ hơn rất nhiều cho nên những người khác nhìn thấy thì vô cùng khinh thường, chỉ là đến khi hắn mở bao vải ra, linh khí bức nhân khiến cho bọn họ đều thay đổi ánh mắt.
Linh thảo tuy không nhiều bằng Trương Huyền Hạo nhưng đại bộ phận đều vô cùng trân quý.
- Trương Huyền Hạo gặp đối thủ rồi.
Có người thì thào nói, có một số không dám tin. Mà sắc mặt của Trương Huyền Hạo vốn không thèm để ý tới Diệp Bạch, bây giờ nhìn thấy hắn mở ra thì thay đổi sắc mặt.
Chỉ là trong lòng hắn vẫn cảm thấy chắc chắn, hi vọng chiến thắng của hắn rất lớn, hắn không tin có người có thể vượt qua con số ba trăm chín mươi lăm điểm cống hiên của mình. Cho nên ánh mắt hiện tại của Trương Huyền Hạo nhìn Diệp Bạch vẫn vô cùng hung lệ.
- Hừ xem ra ta đã coi thường ngươi, chỉ là, hừ…
Trong lòng hắn thầm hừ lạnh một tiếng, hắn tạm dừng việc giải phong huyền khí, đứng nguyên tại chỗ nhìn Diệp Bạch.
Những người khác cũng chăm chú nhìn về phía này.