Thiếu nữ mặc áo hồng kia sau khi lấy được gốc Chu Tước hỏa thì lẩm bẩm một mình, hoàn toàn không biết trên đỉnh đầu có người.
Ở phía trên, Diệp Bạch càng nghe càng là kinh hãi.
Giờ hắn mới biết, đám quái kiến màu đỏ là Hồng hoa thực hồn nghĩ, tại sao lúc trước bản thân mình không nghĩ tới.
Diệp Bạch đương nhiên có nghe nói qua đến hung danh của Hồng hoa thực hồn nghĩ, loài quái kiến này còn hiếm thấy hơn cả Lục thực phong, chỉ sinh trưởng tại cực âm nơi cực hàn, âm độc dị thường, một khi dính vào người thì dù là một con sư tử cũng chết bất đắc kỳ tử, quả thực khiến cho người ta chỉ mới nghe danh đã sợ vỡ mật.
Điều khiến cho người ta sợ hãi chính là Hồng hoa thực hồn nghĩ có thể ăn linh hồn. Mỗi người đều có ba hồn, bảy phách, tuy chưa có người nào từng thấy qua nhưng thực sự là có tồn tại, một khi bị con quái kiến này cắn phải thì dù cho thực lực cao cường đến đâu cũng bị tàn lụi, không gượng dậy được.
Trong quá khứ từng có một cường giả đỉnh cấp, thực lực mạnh kinh người, chỉ vì không cẩn thận mà bị một con quái kiến này đốt phải, tuy rằng kịp thời đánh chết nhưng về sau biến thành một phế nhân, đường đường một huyền sư cao cấp cũng không thể chống đỡ được tác dụng ăn linh hồn của loài kiến này.
Cái tên Hồng hoa thực hồn nghĩ cũng xuất phát từ đó mà ra.
Nếu như Lục thực phong chỉ là hiếm thấy nên khiến người ta giật mình, còn Hồng hoa thực hôn nghĩ tuyệt đối là độc vật khiến mọi người tránh xa, đáng sợ hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, thiếu nữ áo hồng kia vừa rồi lại dùng hai thứ là Bạch nhật dẫn hồn hương và Thiên niên lưu hoàng thạch đã khắc chế được chúng.
Diệp Bạch đã từng nghe nói qua tên của hai thứ này nhưng chưa từng thấy tận mắt. Hai thứ này bình thường chỉ có một vài tông môn chuyện về ngự thú mới có, hơn nữa còn cực kỳ trân quý, không phải là cường giả cấp trưởng lão thì chưa có tư cách sở hữu.
Chỉ cần một chút Bạch nhật dẫn hồn hương cũng đủ khiến cho một hung thú bậc bốn trở xuống bạo thể mà chết, mùi thơm của cây hương này rất có sức hấp dẫn đối với hung thú, cho dù là hung thú cấp bốn cũng không thể cưỡng lại được. nguồn TrumTruyen.vn
Vật này là bảo vật mà những tông môn ngự thú chuyên dùng để đối phó với những hung thú cực kỳ cường đại, luyện chế cực kỳ khó khăn, tựa như đào tạo ra được một đệ tử hạch tâm của Tử Cảnh cốc vậy.
Không biết thế nào mà thiếu nữ áo hồng lại có được vật này vì nó không truyền ra bên ngoài, cũn không phải là thứ để mua bán.
Còn Thiên niên lưu huỳnh thạch cũng là thứ hết sức trân quý, có thể giam được một số hung thú sợ lưu huỳnh vào bên trong, Hồng hoa thực hồn nghĩ là một trong số đó. Tuy nhiên đây cũng không phải đá lưu huỳnh bình thường mà ít nhất phải có một vạn năm tuổi, cho dù là cả một mỏ lưu huỳnh cũng chưa chắc tìm được một viên lưu huỳnh ngàn năm.
Đương nhiên, thứ này dễ tìm hơn so với Bạch nhật dẫn hồn hương rất nhiều, thiếu nữ áo hồng với thân phận đệ tử nội tông của Tử Cảnh cốc sẽ có cơ hội rất lớn để sở hữu.
Tuy nhiên, điều khiến Diệp Bạch giật mình nhất là khi thiếu nữ này tự lẩm bẩm một mình, vô tình đã nói ra thân phận của nàng.
Nàng chính là Họa mi điểu Chu Họa Mi, một trong bảy đại đệ tử nội tông.
Lúc trước khi đi thuyền tới Tử Cảnh cốc, Mẫn Nhu Nhiên đã giải thích qua cho đám người Diệp Bạch một chút về mấy đại đệ tử hạch tâm của nội tông gồm có những người nào, tuy nhiên lúc đó U Lan Cốc Tâm Hoa còn chưa gia nhập nên chỉ có sáu người mà thôi, trong đó có Họa mi điểu Chu Họa Mi.
Từ đó có thể thấy, thực lực của nàng cực kỳ kinh người.
Mỗi người đột phá thành công đạt tới địa vị là đệ tử hạch tâm của Tử Cảnh cốc thì thực lực không hề đơn giản. Có thể triển lộ tài năng trong Tử Cảnh cốc thiên tài như mây, tinh anh xuất hiện lớp lớp trong các đệ tử nội tông như vậy, bảo không có một vài tuyệt học thì ai có thể tin. Cho dù là người đứng thứ nhất công tử Yến Bạch Bào, người đứng thứ hai Thiếu cốc chủ Túc Khô Tâm, hay người đứng thứ ba Lam y Tả Đạo Lăng thì thanh danh đều vang như sấm bên tai Diệp Bạch.
Bởi vì hắn đã từng chứng kiến khí thế chấn nhiếp của hai người Yến Bạch Bào và Túc Khô Tâm trong Thiên Báo cốc, đó thậm chí là một loại uy thế khiến người ta không dám nhìn vào.
Còn về phần người thứ ba Lam y Tả Đạo Lăng, đã ba lần liên tục tham dự Hoàng bảng, xếp ở vị trí thứ sáu, nếu không phải là chỉ tham gia ba đợt thì e là vị trí còn cao hơn.
Gã là đệ tử lâu năm, phát triển từ dưới thấp lên đến cao, có uy vọng cực lớn trong các đệ tử nội tông của Tử Cảnh cốc, thậm chí còn có bộ dạng đại sư huynh hơn cả hai người Yến Bạch Bào và Túc Khô Tâm vốn không hỏi đến thế sự, đồng thời là trọng điểm bồi dưỡng của cốc chủ Tử Cảnh cốc Túc Hàn Sơn.
Ngoài ba người này, ba người còn lại là Họa Mi điểu Chu Họa Mi mà Diệp Bạch đang thấy, người thứ năm là Xích kiếm Trương Liệt, người thứ sáu là Vô không thủ Mẫn Nhu nhiên.
Người cuối cùng gia nhập chính là U Lan Cốc Tâm Hoa.
Diệp Bạch không ngờ lại gặp được một trong bảy đại đệ tử hạch tâm của nội tông Họa mi điểu ở đây. Tính ra mấy tháng vào cốc, Diệp Bạch đã liên tục gặp được năm người trong số bảy đại đệ tử, thực lực bọn họ quả thực kinh người, bình thường khó có thể tưởng tượng.
Hắn chỉ còn chưa gặp hai người là Lam y Tả Đạo Lăng và người mới chỉ nghe danh đã biết tính khí cực kỳ dữ dằn, Xích kiếm Trương Liệt .
Chu Họa Mi đi vào đây tìm gốc Chu Tước Hỏa để đột phá cảnh giới. Nàng có thể án theo bản đồ tìm tới vậy thì có thì có thể nói lối ra ở gần đây rồi.
Nghĩ tới đây, trong lòng của Diệp Bạch đột nhiên nhất thời kích động.
Ở trong này u ám không thấy mặt trời, vĩnh viễn không có điểm cuối cùng, đi lâu như vậy ngay cả một tiếng người cũng chưa nghe thấy, cảm giác này đúng là khó diễn tả bằng lời, bây giờ có cơ hội ra ngoài bảo sao Diệp Bạch không kích động.
Cuối cùng đã có thể đi ra ngoài sao? Hơn nữa thời gian lên đường đi Bái Kiếm cốc chúc thọ chỉ còn mấy ngày, nếu như Diệp Bạch không tìm thấy đường ra sẽ bỏ qua cơ hội này.
Nếu như bình thường, hắn tự biết không có cơ hội thì sẽ không có cảm giác này, nhưng quả thực là lời mà Cốc Tâm Lan nhờ người nhắn với hắn thì sẽ tương đối nắm chắc, bảo qua một lần thịnh hội như vậy, Diệp Bạch sẽ hết sức không cam lòng.
Chỉ cần đi theo nàng một chuyến thì khen thưởng có được là cực lớn. Số điểm cống hiến nhận được là hai ngàn năm trăm điểm, hơn rất nhiều so với các đệ tử ở lại trong Tử Cảnh cốc cả một, hai năm, số điểm này còn có ý nghĩa rất lớn đối với Diệp Bạch trong đại hội đấu giá cuối năm.
Vì thế mà hắn không hy vọng bỏ qua cơ hội này, có thể sớm tìm được lối ra, trong lòng tự nhiên kích động khó tả.