TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Thiên
Chương 64: Trảm Không Kiếm Phái (thượng+hạ)


Hắn tin tưỏng nàng, từ đầu tới cuối cũng không có bất luận hoài nghi gì. Chính vì như vậy, hắn càng cảm thông nỗi thống khổ của Lộ Miểu Ân.

Thiên Lôi, là trời sinh. Bí mật này, chỉ thuộc về hắn và Lộ Miểu Ân.

Năm ấy, nàng chính là thiếu nữ cao quý nhất. Nàng có được thiên phú ngay cả Dương Huyền Phong cũng không theo kịp. Mặc dù nàng tận lực che giấu, nhưng Dương Huyền Phong hiểu rõ, chỉ cần nàng muốn, ngôi vị đệ nhất "tỷ thí người mới" năm ấy, tuyệt đối sẽ không đến lượt hắn.

Cũng tại Học viện Cực Dương, Dương Huyền Phong là thần tượng nam nhân, mà nàng là thần tượng nữ nhân của bao nhiêu người. Khoảnh khắc gặp được Lộ Miểu Ân trong kỳ "tỷ thí người mới" năm ấy, hắn phảng phất như thiên niên hàn băng bất ngờ hoàn toàn tan chảy. Hắn tin tưởng rằng, đó chính là nữ nhân định trước sinh ra là để dành cho mình.

Tính cách của hắn từ trước đã không giống với các thiếu niên khác, vì yêu mà điên cuồng, nhưng hắn lại dùng phương thức đặc biệt của chính mình mà tiếp cận nàng. Thế nhưng trước sau vẫn không tới gần được chút nào, tận cho đến khi tốt nghiệp Học viện Cực Dương.

Nàng thánh khiết, thiện lương, giống như không thuộc về trần gian phàm tục, đối với bất luận sự theo đuổi nào cũng đều chỉ cười trừ. Hai năm sau, đúng lúc hắn cho rằng cuộc đời này mình không còn hi vọng có được trái tim nàng, thì nàng bỗng nhiên tìm tới hắn.

Vẻ thánh khiết, tự tin của nàng đã không còn nữa. Nàng giống như chú nai con bị thương, khiến người ta đau xót.

Nàng đã mang thai. Bụng của nàng đã hơi lớn lên. Nàng có thể cảm nhận được sinh mệnh trong bụng mình, nhưng nàng lại không biết tại sao mình mang thai, bởi vì dấu vết thủ cung sa trên cánh tay nàng vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu.

Vì vậy, sinh mệnh kỳ diệu ấy đã mang hai người đến với nhau. Tuy rằng hắn biết, nàng tìm tới chính mình căn bản không phải là vì tình yêu, nhưng hắn không quan tâm, bởi vì khi nàng khó khăn nhất, thống khổ nhất, cô đơn nhất, người nàng nghĩ đến là hắn. Chỉ cần như vậy là đủ rồi.

Dương Thiên Lôi sinh ra, đồng thời cũng cướp đi một thân tu vi của Lộ Miểu Ân, khiến một người vốn là thiên chi kiều nữ, trở thành một phàm nhân, cũng chân chính trở thành thê tử của Dương Huyền Phong.

Dương Thiên Lôi chậm rãi đi vào đoàn người.

Lúc này, bên người Lộ Miểu Ân đã vây đầy người, có Đại nương, có Nhị nương, có những đường tỷ, đường muội đã từng khinh thường mẫu tử bọn họ, cũng có những người thuộc nhất mạch Dương gia bọn hắn.

Bất quá, Dương Thiên Lôi cũng xem như không thấy, chỉ quay lại nhị tỷ Dương Thiên Lệ, khẽ gật đầu, sau đó đi về phía mẫu thân.

Thấy một màn như vậy, Dương Hồng Toàn bất đắc dĩ lắc đầu, khoé miệng già nua lộ ra một tia cười khổ. Thân là người đứng đầu gia tộc, mấy năm qua những người này đối đãi thế nào với mẫu tử Lộ Miểu Ân, lão rõ ràng hơn so với bất luận người nào. Thế nhưng lão không còn cách nào khác lại chỉ có thể làm như không thấy.

Không phải lão không muốn trợ giúp, mà là không thể trợ giúp. Đây là chuyện mà sống trong một đại gia tộc nhất định phải đối mặt. Cũng chỉ có thực tế trần trụi này, căn bản không nói tới thân tình đạm mạc, mới có thể thể hiện được tầm quan trọng của thực lực, khích lệ tài năng của mỗi người Dương gia, nỗ lực vươn lên hùng mạnh.

Ngay sau đó, Lục trưởng lão tuyên bố thứ hạng tạm thời và phần thưởng của kỳ khảo nghiệm. Phàm là những người bất mãn với thứ tự của mình, buổi chiều có thể khiêu chiến, nếu thắng lợi, thứ tự đó sẽ thuộc về mình.

Đến lúc này, Dương Thiên Lôi rốt cuộc minh bạch, vì sao Dương gia phải tiến hành buổi khảo nghiệm long trọng như vậy. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Không nói phần thưởng chính là tuyệt học Dương gia đều đủ khiến người người động tâm, đây căn bản là một chính sách khích lệ, thúc đẩy đệ tử Dương gia tích cực tu luyện vươn lên, nhằm bảo trì sự cường thịnh mãi mãi không suy của một đại gia tộc như Dương gia.

Không hề nghi ngờ, tuy rằng Dương Thiên Lôi chỉ mới tấn cấp Tinh Giả cấp ba trong số những người xếp hàng thứ nhất, nhưng phần thưởng mà hắn nhận được lại khiến cho bất luận kẻ nào cũng phải đố kỵ, ngay cả Dương Thiên Ngạo cũng không ngoại lệ.

….

Yến hội phong phú đã được dọn xong. Đông đảo thành viên dòng chính Dương gia chậm rãi bước vào. Khi Dương Hồng Toàn dẫn đầu ngồi lên vị trí chủ tọa, mọi người cũng đều tìm được vị trí của mình mà ngồi xuống.

Sau hồi khảo nghiệm, vị trí của mọi người đã có biến hoá vi diệu, tuy nhiên cũng chỉ là biến hoá tạm thời. Kết quả cuối cùng còn phải đợi cuộc khiêu chiến buổi chiều. Tuy nhiên, chiếu theo tình huống những năm qua, khiêu chiến cũng không mấy sôi nổi, cũng rất ít người có thể khiêu chiến thành công.

Dương Thiên Ngạo và Dương Thiên Lệ đảo ngược vị trí, rất nhiều đệ tử đạt được thành tích tốt, trên mặt mang theo nét vui sướng ngồi ở vị trí bọn họ thoả mãn. Mà một ít đệ tử khác trong mắt lại hiện lên tia không cam lòng.

Chỗ ngồi của một người tại gia tộc bình thường là không có gì đáng nói, nhưng tại đại gia tộc như Dương gia chính là tượng trưng cho thân phận cùng địa vị. Có thể ngồi gần vị trí chủ trì, chính là mộng tưởng của tất cả đệ tử trẻ tuổi.

Đệ tử dưới hai mươi tuổi, cũng chỉ có Dương Thiên Ngạo và Dương Thiên Lệ là có được tư cách đó.

Cạnh tranh có mặt ở khắp nơi, khích lệ mọi người phát triển. Tuy rằng rất tàn khốc, nhưng đó chính là quy luật thực tế. Ngươi có thực lực thế nào, thì sẽ đạt được địa vị tương xứng.



Trời đất bao la mờ mịt, núi non tráng lệ nguy nga...

Bầu trời xanh thẳm, từng đoá mây trắng phiêu lãng bay. Khi ánh dương quang chiếu xuống, toả ra một tầng quang mang màu vàng. Một con hùng ưng cao ngạo, giữa bầu trời tự do bay lượn, thiên phú ban tặng cho nó một loại năng lực đặc thù - Phi hành.

Nhân loại không có cánh, đều luôn mộng tưởng mình có thể bay được như chim, giữa bầu trời tự do bay lượn, có thể bao quát đất trời, có thể trốn tránh nguy hiểm, có thể theo đuổi tự do…

Nhưng nhân loại muốn có được năng lực phi hành này, lại vô cùng khó khăn. Đối với thường nhân mà nói, đó căn bản là mục tiêu cao không thể với, đó cũng chính là cảnh giới mà mỗi tu luyện giả đều hưóng tới.

Trước cửa Học viện Cực Dương, đám người Dương lão và Sở Kinh Hồn đã đợi tới một canh giờ. Một vài đệ tử trẻ tuổi tuy rằng oán giận trong lòng nhưng cũng không dám có bất cứ thái độ bất mãn gì. Nhất là khi thấy biểu tình của Dương lão và Sở Kinh Hồn, đủ để bọn họ đối với nhân vật sắp đến tràn đầy chờ mong và hiếu kỳ.

Bỗng nhiên, một cỗ uy áp thật lớn, như thái sơn áp đỉnh, từ trên trời giáng xuống, khiến mỗi ngưòi ở đây đều cảm thụ được áp lực xưa nay chưa từng có. Đó là một loại sợ hãi và run rẩy đến từ sâu trong nội tâm. Trong nháy mắt này, bọn họ dường như mất đi tất cả mọi năng lực, thậm chí ngay cả tư tưởng trong khoảng thời gian ngắn cũng như bị đình trệ lại.

Đây là một loại lực lượng bọn họ căn bản không thể chống cự được, lực lượng vượt xa khỏi nhận thức của bọn họ. Bọn họ không hề nghi ngờ, lực lượng này có thể dễ dàng huỷ diệt tất cả mọi người, không cần tốn nhiều sức lực.

- Đệ tử Trảm Không Kiếm Phái Dương Kình Thiên cung nghênh sứ giả đại giá quang lâm!

Thanh âm Dưong lão bỗng nhiên trở nên cung kính nói.

- Ngoại môn đệ tử Trảm Không Kiếm Phái Sở Kinh Hồn, cung nghênh các vị tiền bối đại giá quang lâm!

Sở Kinh Hồn khom người nói.

Lúc này, mọi người cảm giác được áp lực buông lỏng, trước mắt vô thanh vô tức xuất hiện mấy người. Bọn họ phảng phất như từ trên trời giáng xuống.

Mọi người không hề do dự, liền đi theo Dương lão và Sở Kinh Hồn, cung kính hành lễ.

Trảm Không Kiếm Phái, một trong tám đại môn phái trong truyền thuyết, vượt trên sự tồn tại của thế tục. Bốn chữ này đối với tất cả những người trẻ tuổi mà nói, trước kia có lẽ chỉ là truyền thuyết, nhưng hiện tại lại rõ ràng xuất hiện trứoc mặt bọn họ, đó là một tồn tại cao vời không thể với tới, gần như là thần thoại. Mà ngay cả cao thủ đệ nhất Đế quốc Cát Ương, Dương Kình Thiên, viện trưởng mà bọn họ tôn kính, cũng là một đệ tử của Trảm Không Kiếm Phái. Điều này càng khiến cho các đệ tử trẻ tuổi khiếp sợ tột đỉnh. Hơn nữa, bọn họ dường như đạp không mà đến, càng làm cho mọi người thêm kính nể, một loại kính nể phát ra từ sâu trong nội tâm.

Cho đến giờ khắc này, không còn bất kỳ ai trong lòng có chút bất mãn nào. Có thể được tiếp đón những nhân vật trong truyền thuyết này, đừng nói chờ một canh giờ, cho dù phải chờ ba ngày ba đêm cũng sẽ không có ai nói một câu nào oán hận.

Người dẫn đầu chính là một lão giả, chỉ thấy lão nhẹ nhàng phất tay, một cỗ lực lượng nhu hoà nhưng không thể kháng cự liền xuất hiện trên người tất cả, nhẹ nhàng nâng mọi người đứng lên.

Lão giả thân mặc trường bào màu xanh, tướng mạo nho nhã, sắc mặt hồng nhuận, tất nhiên không có chút nếp nhăn. Nếu như không phải lão có hàng lông mi cùng bộ râu bạc trắng, trong mắt ẩn chứa tang thương, bất luận kẻ nào cũng sẽ không nghĩ lão đã là lão nhân. Lão đứng ở nơi đó, mang một dáng vẻ tiên phong đạo cốt.

Phía sau lão giả, có sáu người thanh niên, năm nam, một nữ, thoạt nhìn cũng chỉ hơn hai mươi tuổi. Nam phong thần tuấn lãng, khí độ phi phàm, nữ xuất trần thoát tục, dáng như tiên tử. Trên người mỗi người bọn họ đều tản mát ra khí tức cường giả, thần tình có chút kiêu căng.

- Dương huynh, không cần khách khí!

Lão giả mỉm cười nói:

- Tiêu Vân, Linh Lung, mấy người các ngươi mau tới bái kiến Dương Kình Thiên Dương sư thúc đi.

- Không dám! Không dám! Tiêu huynh khách khí rồi. Ta so với bọn chúng cũng chỉ là già hơn vài tuổi mà thôi. Khi bằng tuổi bọn chúng, ta bất quá chỉ là Hậu Thiên cấp chín mà thôi, mà nay bọn họ đều đã tấn cấp lên Tiên Thiên. Thật sự là đáng mừng. Nếu như ta đoán không sai, bọn họ hẳn là đệ tử trẻ tuổi kiệt xuất nhất của môn phái rồi. Thực sự là tiền đồ vô lượng à!

- Dương sư thúc quá khen!

Một gã thanh niên trong đó mỉm cười nói:

- Tạ hạ Tiêu Vân, bái kiến Dương sư thúc!

- Linh Lung bái kiến Dương sư thúc.

Nữ tử trẻ tuổi phía sau nói.

Ngay sau đó, bốn gã thanh niên khác cũng đều đi đến chào Dương lão, dường như quên mất sự tồn tại của Sở Kinh Hồn. Tuy nhiên, Sở Kinh Hồn vẫn không có chút nào bất mãn, khuôn mặt khẽ mỉm cười, thái độ cung kính, cho dù là nhìn về sáu thanh niên cũng cung kính dị thường.

Đối với Tiên Thiên, những kẻ Hậu Thiên đều chỉ như con kiến hôi. Chỉ có thực lực mới có thể được tôn kính. Sở Kinh Hồn hiểu rõ, hắn tuy rằng là đế vương, nhưng đối với họ, tước vị này không có chút tác dụng. Quyền lợi thế tục trong mắt bọn họ chỉ là cặn bã. Huống chi Trảm Không Kiếm Phái chính là chỗ dựa vững chắc của Đế quốc Cát Ương. Nếu như không có chỗ dựa vững chắc này, điều mà cả Đế quốc Cát Ương sắp phải đối mặt chính là bị diệt vong hoàn toàn. Điểm ấy không cần phải băn khoăn.

Tại đại lục Huyền Thiên, phía sau bất kỳ đế quốc nào cũng đều phải có chỗ dựa thật vững chắc. Tuy rằng những thế lực là chỗ dựa này căn bản sẽ không tham dự vào bất luận sự tình gì của đế quốc, chỉ là một tồn tại mang tính uy hiếp. Nhưng đối với bất luận quốc gia nào mà nói, chỗ dựa này đều không thể thiếu. Cũng chỉ có như vậy, khi đối mặt với phần đông các quốc gia, năng lực chính là đãi ngộ bình đẳng.

Sáu thanh niên này hiển nhiên vừa mới tấn cấp cường giả Tiên Thiên. Lão giả lần này dẫn đội là sư thúc bọn hắn, Tiêu Hà, cao thủ Tiên Thiên tam trọng. Vốn họ đã biết trấn thủ tại Đế quốc Cát Ương chính là Dương Kình Thiên, là cao thủ Tiên Thiên. Tuy nhiên, Dương Kình Thiên cùng bọn họ khác nhau. Bọn họ là dòng chính Trảm Không Kiếm Phái mà Dương Kình Thiên tuy rằng là đệ tử nội môn, nhưng cũng chỉ là một danh hiệu mà thôi. Khi hắn tấn cấp Tiên Thiên cảnh giới mới được môn phái ban tặng tư cách đệ tử nội môn. Cho nên, ngay từ đầu bọn họ vẫn biểu hiện kiêu căng. Nhưng khi nghe được lời khen tặng khiêm tốn của Dương lão cùng với thái độ của Tiêu Hà bọn chúng mới biết lão nhân trước mặt sở hữu thực lực tương đương sư thúc Tiêu Hà, cao thủ Tiên Thiên cấp ba.

Một ngưòi không được môn phái trợ giúp, không có tâm pháp tuyệt thế, cũng không có linh đan diệu dược, hoàn toàn dựa vào năng lực của mình mà trở thành cao thủ Tiên Thiên cấp ba. Chỉ bằng điểm ấy, Dương lão cũng có đủ tư cách được bọn họ tôn kính.



Ăn xong bữa trưa, nghỉ ngơi nửa canh giờ, mọi người trong Dương gia lần thứ hai trở lại diễn võ trường. Khác với buổi khảo nghiệm ban sáng, thi đấu khiêu chiến buổi chiều không phải tất cả các đệ tử đều tham gia. Phải có người khiêu chiến và người bị khiêu chiến. Chỉ cần hai bên đồng ý, sẽ tiên hành thi đấu. Dưới tình huống thông thường, cấp bậc khác nhau sẽ không tiến hành thi đấu, chỉ có cấp bậc khảo nghiệm tương đồng, nhưng chỉ có đệ tử có tinh thần lực yếu hơn mới được phép khiêu chiến.

Ví dụ như, cùng có thành tích như Dương Thiên Lôi là cấp ba đỉnh phong, nhưng đệ này có thứ hạng thấp hơn Dương Thiên Lôi, có thể vì bất mãn thứ hạng của mình mà khiêu chiến Dương Thiên Lôi.

Đương nhiên đây cũng chỉ là dưới tình huống thông thường. Chỉ cần hai bên đồng ý, bất luận người nào cũng đều có tư cách khởi xướng khiêu chiến, đối tượng cũng có thể tuỳ ý. Chỉ cần hai bên đồng ý là được rồi.

Đáng tiếc, khiêu chiến thi đấu đã tiến hành hơn nửa canh giờ cũng không có bất luận kẻ nào đến khiêu chiến Dương Thiên Lôi. Hắn cùng mẫu thân tay nắm tay, nhỏ giọng trò chuyện với nhau, kể về tu luyện của hắn, về Trương Tử Hàm, về "tỷ thí người mới"

| Tải iWin