TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Giới Chi Môn
Chương 137: Tứ Bất Tượng

Âm thanh chiến tranh lần nữa nổi lên!

Ánh đao hắc sắc khiến cho người ta hoa mắt, giống như hắc giao bay lượn giữa không trung tạo nên cảnh tượng gió tanh mưa máu. Hơn mười đầu Tật Phong Lang đánh tới, chỉ qua hai ba nhịp thở đã bị xoắn nát thành mảnh nhỏ. Bàn tay Thạch Mục thúc giục Pháp lực, Vẫn Thiết Hắc Đao đột nhiên bùng cháy dữ dội. Chân khí đi đến đâu, hỏa diễm nơi đó lập tức bừng sáng. Mười đầu Tật Phong Lang vốn định nhào lên, bị sóng lửa cực nóng bức lui, lùi lại vài bước. Thế nhưng hung quang trong mắt không giảm, nhìn chằm chằm Thạch Mục không tha. Tranh thủ khoảnh khắc ngắn ngủi này, Thạch Mục nhanh chóng quan sát bốn phía. Kim quang trong mắt lóe lên, lập tức phát hiện vị trí con sói đầu đàn đang ẩn nấp. Tay phải phất mạnh, một đạo hỏa quang theo đó bắn ra nhanh như tia chớp, xông vào giữa bầy sói đang gào rú. Những nơi mà nó đi qua đều dấy lên từng trận lửa dữ dội, trong chớp mắt nuốt chửng hơn mười đầu Tật Phong Lang.

Tiếng tru thê lương vang vọng khắp nơi!

Sói đầu đàn giảo hoạt phát hiện không đúng, vừa muốn quay người bỏ chạy đã bị Vẫn Thiết Hắc Đao cực nóng xuyên thủng ngực, bụng, nằm vật ra đất. Lượng lớn máu tươi phun ra. Tiếp đó, lửa mạnh bùng lên, biến thân thể của nó thành tro tàn trong chớp mắt. Nhìn thấy đầu sói mạnh nhất bị đánh chết một cách thê thảm, mấy trăm đầu Tạt Phong Lang còn lại không khỏi sợ hãi, lập tức rủ đuôi, ngẩng đầu tru tréo bỏ chạy tứ tán. Thạch Mục thấy vậy cũng không đuổi theo. Hắn tiến vài bước đến cạnh xác sói nám đen, thu hồi Vẫn Thiết Hắc Đao rồi tra vào vỏ đao sau lưng. Ngay sau đó, hắn lấy túi nước bên hông, thuần thục thu lấy máu sói từ những cái xác chung quanh vào đó. Đây là phương pháp lấy ‘nước’ Thạch Mục thường dùng tại Hoang Nguyên. Hắn ngồi xuống tại chỗ, uống vài ngụm máu sói, nghỉ ngơi một chút rồi mới tiếp tục lên đường giữa đêm tối mịt mờ.
Trải qua một đêm cẩn thận từng li từng tí, trước lúc mặt trời mọc, Thạch Mục đã tới được một ngọn núi nhỏ. Dạo quanh cự thạch một vòng, họ Thạch đã tìm được một huyệt động thiên nhiên lớn chừng một trượng nhưng vẫn vừa đủ để trú chân. Hắn nhún người chui vào, khoanh chân ngồi xuống, tu luyện Thiên Tượng Công.

Cũng không biết trải qua bao lâu, xung quanh đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập!

Thạch Mục mở to hai mắt, âm thầm rùng mình. Dựa vào âm thanh để phán đoán, dường như đám người đang tiến đến nơi đây. Quay đầu nhìn lại huyệt động nhỏ hẹp, nghĩ tới những điều Phùng Ly dặn dò trước khi xuất phát, hắn liền cầm lấy Vẫn Thiết Hắc Đao, bước nhanh ra ngoài. Kết quả vừa rời khỏi huyệt động, hắn phát hiện cách đó hơn mười trượng, có ba con ngựa, hai trước một sau rất nhanh lao đến ngọn núi này. Ngồi trên hai con ngựa phía trước là một nam một nữ người Man. Về phần con ngựa sau, hình dạng có chút kỳ quái, trên thân không một bóng người, thoạt nhìn giống như đang truy đuổi hai người phái trước. Quan sát kỹ hơn, Thạch Mục phát hiện con ngựa kỳ lạ kia không ngờ lại có đầu trâu, thân lộc, móng ngựa, đuôi sư, tướng mạo cực kỳ quái dị!

Hai người phía trước nhìn thấy Thạch Mục đột nhiên xuất hiện, lập tức cả kinh. Nhưng vào lúc này quái mã sau lưng đã phát ra một tiếng gào rú quái dị!

Đôi ngựa đang chạy tựa như gặp phải thứ gì vô cùng đáng sợ, đột nhiên quỳ rạp xuống đất, hất văng hai người phía trên đến cách Thạch Mục một khoảng không xa. Họ Thạch còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra, một cỗ ác phong đã đập vào mặt. Thì ra quái mã đằng xa bất ngờ thay đổi phương hướng, nhào về phía hắn với tốc độ cực kỳ kinh người. Cặp sừng trâu như hai con dao bén nhọn chọc tới chỗ hiểm của hắn.

Xoẹt!

Ánh lửa lóe lên, Vẫn Thiết Hắc Đao trong nháy mắt huyễn hóa mười ba đạo đao ảnh màu đỏ, đánh xuống phần đầu Yêu thú. Ngay khi ánh đao chuẩn bị đánh xuống, Thạch Mục bất chợt nhớ ra lai lịch của con thú trước mặt. Loại yêu thú sở hữu đặc điểm nhân dạng của bốn loại khác nhau có tên là Tứ Bất Tượng, một loại Yêu thú hiếm có tại Hoang nguyên Man tộc. Tuy rằng thực lực không đáng kể nhưng lại có tốc độ chạy trốn kinh người, vượt xa kỵ binh cùng gia súc bình thường của người Man. Nghĩ đến đây, hắn không khỏi cảm thấy hưng phấn. Ánh đao đỏ rực sắp sửa chém xuống bỗng thay đổi phương hướng.

Vèo!

Vẫn Thiết Hắc Đao rời tay, cắm sâu vào tường đá gần đó. Mắt thấy đôi sừng của Tứ Bất Tương sắp đâm vào ngực Thạch Mục thì đột nhiên hắn lại hét lớn một tiếng. Trong nháy mắt, chân khí giăng đầy thâ thể, hai cánh tay vạm vỡ như kìm sắt chụp lấy đôi sừng của hung thú, đồng thời phần lưng trầm xuống, hai chân trước sau tách ra, chống đỡ thế tới của quái mã.

Ầm!

Thạch Mục cảm thấy một luồng sức mạnh kinh khủng truyền tới từ hai tay khiến sắc mặt của hắn ửng đỏ. Thế nhưng hạ bàn như gốc cây vững chãi khiến thân thể không chút lung lay. Về phần Tứ Bất Tượng, giống như đụng phải tấm sắt, liền phát ra tiếng hí thống khổ. Đồng thời mắt nó hiện lên một tia sợ hãi. Nó đột nhiên vận sức, bốn vó quẫy đạp quay đầu bỏ chạy, không còn chút ý định đối đầu với nhân loại trước mặt. Nào ngờ sừng trâu truyền đến cảm giác tê rần, một luồng sức mạnh kinh khủng từ đó ập đến, khiến nó không thể nhúc nhích mảy may. Toàn thân Thạch Mục lúc này cũng gồ lên cơ bắp đồ sộ, chân khí trong người lao nhanh như sóng, hiển nhiên cũng đã dùng hết toàn lực. Nếu không phải Thoát Thai Quyết cùng Thiên Tượng Công của hắn đều tiến nhập tầng năm khiến cho lực lượng thân thể có thể so với cường giả Tiên Thiên sơ kỳ, chỉ sợ sớm bị man lực của con thú này đánh bại. Mắt thấy khoảng cách hai bên chỉ còn trong gang tấc, Thạch Mục phát lực kéo mạnh khiến Tứ Bất Tượng gầm lên đau đớn, gắng gượng đi về phía trước hai bước.

Thạch Mục thừa thế hai chân kẹp lại trở mình một cái cưỡi lên lưng của nó, hai tay vẫn nắm chặt sừng trâu, hai chân gắt gao kẹp lấy bụng của nó. Tứ Bất Tượng cực kỳ kinh sợ, khom lưng nhảy loạn xung quanh, lại chạy như điên muốn hất Thạch Mục trên lưng xuống. Ai ngờ Thạch Mục giống như đã mọc rễ ngồi ở trên lưng nó không chút nhúc nhích, hơn nữa mỗi lần nó không thành thật một chút, hai bên thân thể liền bị ăn một cước, làm cho nó kêu khổ không ngừng. Trọn vẹn một phút đồng hồ sau, rốt cục Tứ Bất Tượng đã bình tĩnh lại, ánh mắt ngoan ngoãn mang theo vẻ kính phục sợ sệt, Thạch Mục chỉ cần kẹp nhẹ một chân nó liền vô cùng thông minh chuyển hướng theo, nếu như đồng thời dùng sức kẹp hai chân lại, nó liền dừng lại.

Thạch Mục đại hỉ, buông hai sừng của Tứ Bất Tượng ra rồi nhảy từ trên lưng xuống, quả nhiên con thú này vô cùng lanh lợi, thành thành thật thật đứng phứa sau, cũng không có ý định chạy trốn. Lúc này hắn mới phát hiện, hai Man nhân trẻ tuổi đã sớm bò từ trên mặt đất dậy, cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn mình. Trong đó nam tử trẻ tuổi bộ dạng khoảng mười bốn mười lăm tuổi, so với Thạch Mục thì chỉ thấp hơn nửa cái đầu mà thôi, trên đầu có cắm mấy cây lông vũ màu đen, trên mặt còn có mấy vết thương mới, hiển nhiên vừa rồi ngã một cú cũng không nhẹ. Thiếu nữ Man Tộc thoạt nhìn lớn hơn thiếu niên kia khoảng một hai tuổi, làn da hơi ngăm đen, khuôn mặt thanh tú, so với với nhân tộc bình thường thì không sai biệt lắm. Thạch Mục thoáng đánh giá lập tức phát hiện ngoại trừ thanh niên và thiếu nữ Man tộc kia, sau lưng ngoài một con ngựa còn có một con ngựa khác ngã chổng vó ở gần huyệt động mà hắn ẩn thân không xa, tựa hồ bị gãy chân gào thét không thôi.

“Đa tạ ân cứu mạng của dũng sĩ, xin nhận của Sa Tinh bộ tộc Đằng Nha một bái!” Thiếu niên Man tộc đối với Thạch Mục cung kính thi lễ một cái, sùng bái nhìn hắn.

Thiếu nữ Man tộc cũng đồng dạng chắp tay thi lễ với Thạch Mục.

“Không cần khách khí!” Thạch Mục tiện tay thu hồi Vẫn Thiết Hắc Đao của mình lại, lắc đầu thản nhiên nói.

“Ta Sa Kiều, là tỷ tỷ của Sa Tinh. Xin hỏi tôn tính đại danh của dũng sĩ, mong dũng sĩ nguyện ý đến làm khách tại bộ tộc Đằng Nha ta. Người đã cứu hai người chúng ta, phụ thân đại nhân nhất định sẽ cảm tạ ngươi. Đằng Nha Bộ chúng ta sắp cử hành tế điển Nha Thần, lúc đó sẽ rất náo nhiệt, có khách nhân tôn quý như vậy tham gia, phụ thân nhất định sẽ rất cao hứng.” Thiếu nữ Man tộc chờ mong nhìn Thạch Mục nói.

“Đúng vậy, Nha Thần tế điển vô cùng náo nhiệt, hơn nữa lại do cha ta tự mình chủ trì.” Thiếu niên Man tộc nói đến phụ thân mình, trong mắt liền tràn đầy vẻ tự hào.

Thạch Mục nghe đến đó thì nội tâm khẽ động. Căn cứ vào hiểu biết đối với Man tộc của hắn mấy ngày nay, tế điển của mỗi bộ lạc đều do tế tự trong tộc tự mình chủ trì. Chính mình đang lo không có nơi nào để tháo gỡ vướng mắc về đồ đằng Man tộc huyền bí, không nghĩ tới hôm nay trong lúc vô tình cứu được nhi nữ, nhi tử của tế tự một bộ lạc.

“Ta là Mục, đa tạ lời mời nhiệt tình của hai vị. Nếu như hai vị không chê phiền toái, ta nguyện ý đến để mở mang kiến thức về tế điển của Đằng Nha Bộ các vị.” Thạch Mục khẽ mỉm cười nói.

“Thật sao, vậy thì tốt quá! Phụ thân đại nhân nhất định sẽ rất cao hứng đấy.” Sa Tinh lập tức mừng rỡ nói.

Sa Kiều đứng một bên cũng nở nụ cười, hai mắt sáng long lanh nhìn Thạch Mục.(Thôi xong, lại có em nữa rơi rụng trước dâm uy của Đá Mục)

“Tỷ tỷ, đi nhanh đi!” Sa Tinh không thể chờ đợi thêm nữa, đẩy thiếu nữ Man tộc một cái.

Sa Kiều quay đầu lại trừng mắt nhìn gã một cái, sau đó quay người nhảy một phát lên lưng ngựa, Sa Tinh cũng nhảy lên ngồi sau lưng thiếu nữ, thiếu nữ thúc đầu ngựa một cái phi về phía đông bắc. Thạch Mục cưỡi Tứ Bất Tượng nhẹ nhàng thúc nhẹ vào bụng nó, ung dung thoải mái đi theo, hai bên cưỡi song song mà đi.

“Sa Kiều, làm sao mà các ngươi lại bị con Tứ Bất Tượng này đuổi giết vậy?” Thạch Mục tò mò hỏi.

“Không phải là vì tên Sa Tinh này sao, hôm nay hắn lôi ta đi săn cùng hắn, bảo là muốn dâng lên một ít thịt thú vật cho tế điển. Không nghĩ tới con Tứ Bất Tượng này từ chỗ nào nhảy ra, mấy hố bẫy mà ta bố trí không những không vây khốn được nó, lại còn chọc giận nó, thiếu chút nữa đã mất mạng rồi.” Sa Kiều nói xong liền tức giận trừng mắt nhìn Sa Tinh.

Lúc này Sa Tinh cũng đang xấu hổ cúi gằm mặt xuống, không dám nói gì. Thạch Mục cũng không lớn hơn so với đối phương bao nhiêu, niên kỷ của cả ba đều xấp xỉ nhau, trên đường đi cười nói vui vẻ, cũng không có cảm giác hờ hững chút nào. Một lúc lâu sau, một con sông nhỏ rộng chừng một trượng xuất hiện phía xa. Xung quanh bờ sông có mấy chừng trăm cái lều làm từ da trâu trên một mảnh đồng cỏ, chung quanh đó còn chăn thả không ít bò dê, thỉnh thoảng còn nghe được vài tiếng dê tiếng bò kêu “Ngụm…òòò…ú..ụ.ngụm.ó.ò.ò.ò”.

Ngoài ra, trên không trung bộ lạc còn mơ hồ một mảnh đông đúc những điểm đen xoay tròn bay múa. Thạch Mục tập trung nhìn, những điểm đen này rõ ràng là những chú quạ đen. Lúc bọn hắn sắp đến gần bộ lạc, những ô nha kia đột nhiên phát ra một hồi tiếng kêu oa oa, lập tức như những mũi tên bắn thẳng về phía bọn hắn với tốc độ kinh người. Thạch Mục theo bản năng nắm thật chặt Vẫn Thiết Hắc Đao trong tay, nhưng sau một khắc liền buông lỏng chuôi đao. Chỉ thấy Sa Kiều và Sa Tinh thúc ngựa chạy về phía trước, những ô nha kia tức thì bay lượn xung quanh Sa Tinh và Sa Kiều, có vẻ thân mật dị thường. Trong lòng hắn chợt bừng tỉnh đại ngộ, xem ra những ô nha này là của phụ thân bọn hắn, cũng chính là những hung thú mà bộ lạc này tế bái. Trên đường nói chuyện phiếm, Thạch Mục đã sớm biết, Đằng Nha Bộ chính là một bộ lạc rất nhỏ, tổng cộng nhân khẩu không quá ba bốn trăm, đồ đằng dũng sĩ cũng chỉ có ba người mà thôi, trong đó còn bao gồm phụ thân Sa Kiều đồng thời là tế tự.

| Tải iWin