TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Giới Chi Môn
Chương 173: Thương lượng



Dịch: Yukihana116490





Lời vừa nói ra, tất cả mọi người hai phe Bình Man, Hung Man đều đồng thời yên tĩnh lại. Thạch Mục lập tức thúc giục Thú Hồn Túi, không chút khách khí thu thú hồn của Tam Thủ Mãng vào.

"Bẩm báo Đại Tế Ti, kiểm kê đã hoàn tất!" Hai gã Tế Ti cấp thấp xoay người về phía Tất Lực Cách, một tay để lên ngực khom người nói. Sau đó tự mỗi người báo lên số lượng thú hồn mà mình đã thống kê được.

Thật ra không cần tính toán tỉ mỉ mọi người cũng đều biết thắng thua thế nào. Một thú hồn Tiên Thiên trung kỳ bằng mười cái thú hồn Tiên Thiên sơ kỳ. Phe Bình Man dựa vào một cái thú hồn Tam Thủ Mãng này của Thạch Mục đã đủ áp đảo phe Hung Man.

"Ta tuyên bố, tỷ thí lần này bên chiến thắng là bốn bộ Bình Man." Ánh mắt đục ngầu của Tất Lực Cách chậm rãi đảo qua mọi người ở đây, khi nhìn đến Thạch Mục, không ai phát hiện đồng tử mắt lão khẽ co rụt lại một cái, sau đó lập tức dời ánh mắt đến trên người khác, chậm rãi tuyên bố.

Đến tận đây, lòng của Tế ti Viêm Nha cùng đám người mới hoàn toàn buông lỏng xuống. Một khi Đại Tế Ti đã mở miệng thì kết quả của cuộc thi đấu này đã định xuống. Phe Hung Man mặt mũi tràn đầy vẻ không cam lòng nhưng cũng không ai dám đứng ra phản bác Đại Tế Ti.

"Thánh Nữ Hương Châu, dựa theo ước định lúc trước thì giờ đây Man tộc ta đã xác định được đối tượng liên minh. Về phần đề nghị lúc trước của các hạ ta đành phải cự tuyệt vậy." Tất Lực Cách chuyển ánh mắt nhìn về phía Hương Châu, nói ra.

"Đại Tế Ti, nếu lúc trước chúng ta đã đồng ý với loại phương thức lựa chọn này thì bây giờ có thua cũng sẽ chấp nhận được. Nếu quý tộc đã chọn kết minh với Nhân tộc thì kể từ hôm nay trở đi chúng ta đã thành kẻ địch. Chúng ta cũng không tiện ở đây lâu, vậy xin cáo từ trước." Hương Châu mỉm cười, sắc mặt lạnh nhạt trả lời, sau đó lập tức quay người muốn rời đi.

Tất Lực Cách khẽ gật đầu, không có mở miệng giữ lại. Hương Châu mới bước ra một bước, chợt khựng lại rồi xoay người đi thẳng về phía Thạch Mục. Đại hán người cá mặc giáp đen bên cạnh nàng thấy thế thì khẽ giật mình, mắt lộ vẻ kinh ngạc trước cử động của Hương Châu. Người Man ở chung quanh thấy cảnh này cũng nhao nhao lộ ra thần sắc kinh ngạc. Chỉ có công chúa Hoả Vũ là khẽ nhíu đôi mày đẹp, liếc Thạch Mục ở bên cạnh, không nói gì.

Thạch Mục nhìn Hương Châu áo lam bồng bềnh, nhẹ bước tới gần mình, mặt mày vẫn bình tĩnh. Hương Châu đi đến gần bên Thạch Mục thì đứng lại, một đôi mắt đẹp trong veo như nước chăm chú nhìn Thạch Mục.

"Không biết Thánh Nữ Hương Châu có gì chỉ giáo?" Thạch Mục cảm giác được ánh mắt của công chúa Hoả Vũ nhìn qua, chậm rãi nói.

"Năm đó Thạch công tử không tiếc an nguy của bản thân giúp ta thoát khốn. Nay tại cấm địa lại cứu ta một lần nữa. Hương Châu khắc trong tâm khảm." Hương Châu nhìn xem Thạch Mục, trong mắt nàng loé lên ảm đạm, nhẹ giọng nói.

Thạch Mục chứng kiến thần sắc của Hương Châu như vậy, trong nội tâm chợt mềm nhũn, thần tình trên mặt cũng trở nên nhu hòa vài phần.

"Đều là do cơ duyên xảo hợp, Thánh Nữ không cần quá mức để ở trong lòng." Rốt cuộc Thạch Mục thở dài nói.

"Người Hải tộc chúng ta có ơn tất báo." Hương Châu trịnh trọng lắc đầu, lập tức vẫy tay một cái.

Thạch Mục khẽ giật mình, trên người lóe lên ánh sáng màu lam, viên ngọc trai kia bay ra, rơi vào trong tay Hương Châu. Hương Châu khẽ cắn lên ngón tay trắng muốt như ngọc, nhỏ ra một giọt huyết dịch màu xanh thẳm lên trên ngọc trai, giọt huyết dịch lập tức thấm vào trong ngọc trai. Miệng nàng lẩm bẩm chú ngữ, một đám phù văn màu lam theo đó hiển hiện ra, loé lên rồi lũ lượt chui vào bên trong viên ngọc trai. Lập tức trong viên ngọc trai liền xuất hiện một cái bóng người màu lam nho nhỏ. Trong mắt họ Thạch loé lên kim quang, đồng tử chợt giãn chợt co, bóng người bên trong ngọc trai hiện ra rõ ràng trong mắt hắn, không gì khác đây đúng là một bản sao thu nhỏ của Hương Châu. Hương Châu mỉm cười, đưa trả ngọc trai lại cho Thạch Mục.

"Vật ấy xem như là tín vật của ta, ngày sao hai tộc Nhân-Hải đại chiến, nếu ngươi đụng phải người Hải tộc thì có thể đưa viên ngọc trai này ra, bọn hắn sẽ không dễ dàng tổn thương tính mệnh của ngươi." Hương Châu môi thơm khẽ động, một thanh âm rất nhỏ chui vào tai Thạch Mục.

Thân thể Thạch Mục chấn động, thần sắc có chút khiếp sợ, thanh âm của Hương Châu lại tiếp tục truyền đến trong tai:

"Nhưng mà Thạch công tử, về sau ngươi hãy tận mọi khả năng đừng tham gia vào cuộc chiến của hai tộc. Ta không hy vọng lần sau chúng ta gặp lại là ở trên chiến trường..."

Đang khi nói chuyện, Hương Châu đã nhanh chóng xoay người, lướt đi về phía xa. Đại hán người cá mặc giáp đen thấy vậy cũng vội vàng quẫy đuôi cá đuổi theo, rất nhanh đã đuổi kịp.

Sứ đoàn hộ vệ của Hải tộc đã chờ ở phụ cận sơn cốc từ lâu, bọn hắn đón lấy Hương Châu, vây quanh bảo vệ nàng vào trong rồi đoàn người nhanh chóng đi về phía xa. Thạch Mục nhìn viên ngọc trai trong tay, nội tâm chợt cảm thấy mất mác. Người Man ở chung quanh, không kể là Bình Man hay Hung Man, giờ phút này đều nhìn về phía Thạch Mục với ánh mắt tràn đầy tò mò, hiếu kỳ cùng kinh ngạc. Thạch Mục chẳng qua chỉ là một tên hộ vệ của công chúa Hoả Vũ, một tu sĩ Nhân tộc bình thường nhưng lại có thể ở trong bí cảnh săn giết một con Hung thú Tiên Thiên trung kỳ. Đến hôm nay lại lộ ra mối quan hệ sâu xa với Thánh Nữ Hải tộc, vốn là địch nhân với Nhân tộc. Những điều này làm bọn họ nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.

(bọn này chắc nghĩ tiểu Mục là tiểu bạch kiểm kiêm trai lơ :)) )

Công chúa Hỏa Vũ nhìn Thạch Mục trước mắt, trong đôi mắt đẹp chợt loé lên tia sáng khác lạ. Người nam nhân trước mắt này một đường cùng đi với nàng đến nơi này, bất kể là thân phận hay thực lực mà hắn biểu hiện ra càng ngày càng làm cho nàng có một cảm giác nhìn không thấu.

Họ Thạch cảm nhận được ánh nhìn của mọi người chung quanh, trong đầu chuyển qua vô số ý niệm. Hắn cất viên ngọc trai đi rồi quay người mỉm cười với công chúa Hoả Vũ, bước đến đứng sau lưng nàng.

"Công chúa Hỏa Vũ, mời đến Thánh Tuyết Cung. Hai tộc chúng ta liên minh còn có một số chi tiết cụ thể cần bàn bạc." Lúc này, thanh âm già nua của Đại Tế Ti Tất Lực Cách vang lên. Một câu liền thu hút lại sự chú ý của mọi người.

Nội tâm rất là vui mừng nhưng thần tình trên gương mặt công chúa Hỏa Vũ vẫn giữ nguyên vẻ đoan trang, nàng khẽ gật đầu với Tất Lực Cách ở trên Tế đàn. Trong sơn cốc, tộc nhân của tám bộ lạc Man tộc dưới sự phân phó của các Tế Ti tộc mình rất nhanh giải tán. Còn Đại Tế Ti Tất Lực Cách, công chúa Hỏa Vũ cùng Tế Ti tám bộ lập tức cùng nhau đi tới Thánh Tuyết Cung.

Sau khi đã xác định kết minh, thời gian kế tiếp hai bên dùng để tiến hành đàm phán các điều kiện cụ thể, công việc bồi thường tài nguyên... Tranh luận giằng co nhau đến từng tấc đất, cuối cùng mất trọn ba ngày mới dần dần đạt thành nhận thức chung.

Trong mấy ngày này, vì luôn đi theo bên người công chúa Hoả Vũ nên Thạch Mục được kiến thức từ đầu đến đuôi tâm kế, lời nói, thủ đoạn của nàng ta. Bình Man vốn chủ hòa, nên cũng không nêu ra điều kiện gì quá hà khắc, còn về phần vài tên Tế Ti của phe Hung Man? Tất nhiên sẽ không dễ gì mà thoả hiệp rồi. Nhất là Y Hách- Tế Ti của bộ lạc Liệt Xà, ngôn từ của lão dù không kịch liệt bằng mấy vị Tế Ti của Mãng Ngưu, Cuồng Sư nhưng lại cực kỳ gian xảo, cay nghiệt. Công chúa Hỏa Vũ tuy chỉ có một người nhưng đối mặt với khí thế hùng hổ của đám Tế Ti Hung Man cũng không sợ hãi chút nào. Nàng ăn nói cực kỳ sắc bén, thường xuyên phản bác cho đối phương á khẩu không nói nên lời.

Điều khiến cho Thạch Mục cảm thấy kinh ngạc đó chính là Tất Lực Cách- với tư cách là Đại trưởng lão của Man tộc, tuy luôn luôn ngồi ở chủ toạ phía trên nhưng phần lớn thời gian lão luôn bày ra một bộ buồn ngủ gật gù. Giống như bản thân lão chỉ là người ngoài cuộc, không tham dự gì đến việc tranh chấp của hai bên. Tuy là như vậy nhưng họ Thạch vẫn có thể ẩn ẩn cảm giác được các Tế Ti ở đây, không kể là Hung Man hay Bình Man đều rất là cung kính đối với hắn, không chút nào dám xem nhẹ.

Ba ngày sau, song phương rốt cục đạt thành hiệp nghị chính thức, tại Thánh Điện Thánh Tuyết Cung ký kết khế ước ngưng chiến. Nhân tộc liền cho Man tộc thuê ba châu Đại Tề mà Man tộc đã chiếm lĩnh trước đó trong vòng trăm năm, hơn nữa còn vận chuyển cho Man tộc một ít vật tư lương thực. Còn Man tộc thì giao mấy chỗ mạch khoáng gần biên giới hai bên cho Nhân tộc khai thác. Khoáng sản khai thác được dùng để chế tạo binh khí áo giáp, sau đó lại phân chia cho Man tộc một ít theo tỉ lệ nhất định.

Ngoài ra, song phương không được đóng quân số lượng lớn trong trăm dặm vùng biên giới, thêm vào đó còn sẽ thiết lập vài toà thành thị giao dịch nơi biên giới, qua lại hỗ trợ lẫn nhau..vv cùng vô số việc nhỏ lẻ khác đều được liệt kê trong bản hiệp nghị.

Ông!

Công chúa Hỏa Vũ cùng Đại Tế Ti, mỗi người tự rạch bàn tay rồi nhỏ tinh huyết của mình lên hai đoạn chỗ trống trên một mặt của một quyển trục màu vàng. Trên quyển trục là nội dung của hiệp nghị lần này. Quyển trục chợt tản mát ra ánh sáng vàng chói loà, sáng rực một phương, khiến mọi người trong đại điện không cách nào mở mắt nhìn thẳng. Thật lâu về sau, kim quang mới tiêu tán đi. Chờ cho mọi người trong đại điện có thể mở mắt ra thì quyển trục màu vàng đã từ một phân thành hai tự lúc nào, phân biệt rơi vào trong tay Đại Tế Ti cùng công chúa Hoả Vũ.

"Đại Tế Ti, như vậy bắt đầu từ hôm nay, hai tộc chúng ta đã trở thành minh hữu rồi. Về sau kính xin chỉ giáo nhiều hơn." Công chúa Hoả Vũ thu nửa quyển trục vào, thi lễ với Đại Tế Ti một cái.

"Công chúa điện hạ không cần đa lễ." Đại Tế Ti tựa hồ có chút mệt nhọc, đi đến một cái ghế dựa xanh lớn rồi ngồi xuống, khoát khoát cánh tay khô đét, nói như vậy.

Tế Ti của tám bộ Man tộc đều đứng sau lưng Đại Tế Ti, mắt thấy hiệp nghị ngưng chiến đã được ký kết xong, thần sắc mỗi người khác nhau. Bốn tộc Bình Man một bộ cao hứng bừng bừng, tươi cười đầy mặt. Mà bốn vị Tế Ti của Hung Man tuy cũng tươi cười nhưng vừa nhìn đã thấy rất gượng ép. Nhất là Tế Tự của Liệt Xà bộ-Y Hách, một đôi mắt híp như mắt rắn mặc dù mang theo vui vẻ nhưng vẫn cứ khiến cho Thạch Mục toàn thân không thoải mái. Công chúa Hỏa Vũ nhìn lướt qua những Man nhân này, thần sắc nàng tự nhiên, nhưng trong lòng thì tinh tường, bộ lạc Hung Man tuy miệng đã tiếp nhận hiệp nghị ngưng chiến nhưng chỉ sợ trong lòng vẫn còn đang tính toán những thứ gì khác đây. Chẳng qua chỉ cần Man tộc và Nhân tộc ngưng chiến thì nhiệm vụ của nàng xem như đã hoàn thành.

"Đúng rồi, còn có một chuyện, ta muốn xin một cái nhân tình từ Đại Tế Ti." Công chúa Hoả Vũ thở nhẹ ra một hơi, ánh mắt liếc qua Y Hách-Tế Ti của Liệt Xà bộ đang đứng đằng sau Đại Tế Ti, lại rất nhanh liền thu hồi tầm mắt, thi lễ với Đại Tế Ti một cái, nói.

Thạch Mục đứng tại sau lưng công chúa Hỏa Vũ, ánh mắt lóe lên, thân thể khẽ chấn động.

"Công chúa có chuyện cứ nói đừng ngại." Con mắt Đại Tế Ti khẽ nhấc, khóe miệng lộ ra mỉm cười, ôn tồn nói.

"Vị hộ vệ Thạch Mục đang đứng đằng sau ta đây, năm đó từng đóng ở một chỗ cứ điểm, trong một lần cứ điểm tao ngộ dạ tập* hắn đã vô ý trúng một loại đồ đằng nguyền rủa của bộ lạc Liệt Xà." Công chúa Hoả Vũ chỉ Thạch Mục một cái, nói.

Ánh mắt của mọi người trong đại điện đều rơi vào trên người Thạch Mục, có người lộ vẻ kinh ngạc, lại có người thần tình bĩnh tĩnh.

"Sau khi điều tra nhiều mặt ta mới biết được phương pháp hoá giải nguyền rủa, chính là lại phong ấn một cái thú hồn càng lợi hại hơn ở trong người. Hôm nay thú hồn đã có, chỉ còn thiếu bí thuật đồ đằng của bộ tộc Liệt Xà. Tiểu nữ tử nguyện ý lại tặng thêm cho quý tộc hai mươi vạn thạch lương thực để đổi lấy bí thuật này, mong rằng thành toàn." Công chúa Hỏa Vũ sau khi dừng một chút, lại chắp tay với Tất Lực Cách, tiếp tục chậm rãi nói ra.

Tất Lực Cách nghe nói như vậy thì liếc mắt nhìn Thạch Mục, ánh mắt có chút chăm chú. Trong nội tâm Thạch Mục chợt rùng mình, dưới ánh nhìn vẩn đục nghiêm túc của Đại Tế Ti, hắn có một loại cảm giác như toàn thân bị lột sạch, mọi bí mật đều bị lão xem thấu. Nhưng mà rất nhanh, Đại Tế Ti liền dời đi ánh mắt, để cho thân thể Thạch Mục thoáng cái buông lỏng, chẳng qua sau lưng đã đầm đìa mồ hôi lạnh.

| Tải iWin