TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Giới Chi Môn
Chương 194: Lỡ mất dịp tốt

Dịch: nila32

Sau khi phần lớn năng lượng mặt trăng bị bạch viên cắn nuốt, vầng sáng trên bầu trời vốn trở nên ảm đạm, chỉ còn lại hình bóng mơ hồ giống như xảy ra nguyệt thực lại bắt đầu sáng dần lên với tốc độ mà mắt thường khó có thể nhận ra. Ánh trăng như thủy triều xông vào trong đầu bạch viên khiến cho vòng xoáy màu trắng nhanh chóng xoay tròn. Tinh hạt lớn cỡ trứng vịt nơi huyệt Bách Hội của nó sau khi tỏa sáng hào quang bỗng nhiên hóa thành vầng trăng tròn trịa. Cùng lúc đó, sau đầu bạch viên hiện ra một vòng nguyệt quang mờ mịt giống như hào quang của thần nhân.

Bạch Viên vỗ vỗ hai tay đồng thời kêu lên oa oa tỏ vẻ hưng phấn sau đó lao mình về phía một gốc đại thụ dưới núi, nhẹ nhàng bám lên ngọn cây, chạy chạy hai bước rồi lại đạp chân một cái, bay vọt sang thân cây khác, thân hình cực kỳ linh động. Cứ như vậy, trong màn đêm đen kịt, một thân ảnh không ngừng xuyên qua xuyên lại các gốc cây, nhảy về phía trước như bay. Cảm nhận sư hưng phấn trong lòng bạch viên, Thạch Mục mơ hồ đoán được nó đã tu luyện Thôn Nguyệt Thức đến cảnh giới đại thành.

Ngay lúc Bạch Viên sắp sửa nhảy lên một cành cây khác, Thạch Mục bỗng cảm thấy đất trời xoay chuyển, hai mắt trợn trừng, lần nữa tỉnh lại từ trong mộng cảnh. Sau chừng nhịp thở, hắn lập tức phát hiện điểm khác lạ. Tinh hạt trong đầu thình lình lớn hơn một vòng so với trước. Đồng thời, pháp lực tích tụ trong cơ thể cũng tiêu hao toàn bộ, chỉ còn lại Chân khí tương đối nồng đậm vẫn đang vận chuyển một cách chậm rãi. Thạch Mục thấy vậy không khỏi vui mừng. Dựa theo tình huống lúc trước, nếu muốn tinh hạt lớn lên như vậy cũng cần ít nhất vài ngày. Đột nhiên nghĩ tới điều gì, hắn cố gắng đè nén cảm giác hưng phấn, nhắm chặt hai mắt, vận chuyển Uẩn Thần Thuật, bắt đầu thổ nạp.

Ngay sau đó, một cảnh tượng quen thuộc xuất hiện!

Khi một dòng Pháp lực thật nhỏ chạm đến tinh hạt, nó bỗng vỡ vụn đánh “Oanh” một tiếng, có điều lần này không phải loan nguyệt màu trắng mà là một vầng trăn tròn vành vạnh. Thạch Mục không biết rằng sau đầu của hắn cũng xuất hiện một ánh trăn tròn mơ mịt có điều nó chỉ thoáng hiện rồi nhanh chóng biến mất. Khi toàn bộ trăng tròn màu trắng hóa thành dòng Pháp lực hòa vào Đan Điền dưới sự dẫn dắt của Thạch Mục, hắn kinh hỉ phát hiện kinh mạch toàn thân lần nữa được nới rộng không ít, hơn nữa Pháp lực trong Đan Điền cũng theo đó tăng lên một lượng lớn!

Thời gian tiếp tục, Thạch Mục kiên trì tiến vào mộng cảnh như trước để tu luyện Thôn Nguyệt Thức. Bởi vì bạch viên trong mộng cảnh đã tu luyện pháp quyết này đến cảnh giới đại thành nên sau khi tiến vào giấc mộng, chỉ cần một ít thời gian, hắn đã cắn nuốt toàn bộ năng lượng ánh trăng. Tuy rằng mỗi lần ánh trăng khôi phục như lúc ban đầu đều cần một hai canh giờ nhưng trải qua một đêm cũng có thể hấp thu vài lần nguyệt quang như vậy. Kể từ đó, tinh hạt vốn cần nửa năm thời gian mới có thể tạo thành hiện nay chỉ cần không đến một tháng.

Sau khi liên tiếp luyện hóa ba khỏa tinh hạt, vào một đêm của ba tháng sau, Thạch Mục rốt cuộc trùng kích thành công tầng năm của Uẩn Thần Thuật. Họ Thạch khoanh chân ngồi trên mảnh đất trống trong rừng, cảm giác Pháp lực dồi dào xuôi ngược trong đan điền liền không khỏi cảm thấy vui vẻ. Hôm nay, không chỉ Pháp lực, Tinh Thần lực cũng tăng trưởng rất nhiều so với trước, suy nghĩ không ngừng truyền đến cảm giác mát lạnh. Sau khi tu thành Uẩn Thần Thuật tầng thứ năm, họ Thạch trên lý thuyết đã chính thức từ một gã học đồ Thuật Sĩ trở thành Thuật Sĩ Linh giai, chính thức bước chân lên con đường Thuật Pháp chân chính.

Đột nhiên nghĩ tới điều gì, họ Thạch khép hờ hai mắt, âm thầm nhớ lại nội dung về ‘Khí Hoàn Thung’ trong bí tịch Uẩn Thần Thuật. Đây chính là chiêu thức chỉ có thể nắm bắt khi đạt đến tầng thứ năm. Sau khi chắc chắn không sau, hắn mới nhảy lên từ mặt đất rồi leo lên cỗ xe với hai thớt ngựa đang ăn cỏ gần đó. Khi cách bọn chung chừng hơn một trượng, Thạch Mục dừng bắn, một tay đưa lên, nhanh chóng bấm niệm pháp quyết. Đồng thời, bờ môi khẽ nhúc nhích, tụng niệm chú ngữ khiến Pháp lực trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển. Tiếp đó, họ Thạch chỉ tay về hướng hai thớt ngựa kéo. Một đạo khí trắng từ đó bắn ra rồi thình lình kéo dài giữa không trung, tạo thành một sợi thừng bằng khí dài chừng một trượng.

Hai con ngựa thấy bạch quang bay tới, dưới sự kinh hãi đều muốn né tránh theo bản năng nhưng đã không còn kịp. Khí liệm màu trắng nhanh chóng quấn lấy cả hai, tạo nên chiếc vòng khí màu trắng, trói chặt cả hai vào nhau. Sức mạnh khổng lồ theo đó truyền đó khiến chúng như trẻ sơ sinh không hề có sức chống cự. Qua trọn vẹn bảy tám nhịp hô hấp, khí hoàn màu trắng mới dần tiêu tán. Hai thớt ngựa giãy giụa một hồi rồi hí to. Phát hiện thân thể được buông lỏng, bọn chúng liền muốn kéo theo xe ngựa sau lưng bỏ chạy thật xa chỉ là dây cương trên người đang bị buộc vào đại thụ gần đó nên không có cách nào rời đi. Thạch Mục thấy vậy liền nhẹ gật đầu tỏ vẻ hài lòng, từng đó thời gian đủ để hắn chém giết địch nhân hai ba lần rồi.



Vào một ngày tại mấy tháng sau, mặt trời giữa trưa nóng rực chói mắt.

Thạch Mục phong trần mệt mỏi đi ra từ một khu rừng có hình thù kỳ quái. Đưa mắt trông lên, có thể nhìn thấy một tòa sơn phong hùng vĩ màu đen, sắc mặt của hắn không khỏi lộ ra một tia kích động. Từ khi trúng phải trớ chú của bộ lạc Liệt Xà buộc phải lẻn vào Hoang Nguyên Man tộc, trải qua biết bao nguy khốn, cuối cùng sau gần hai ăm, hắn mới có thể trở về tông môn. Có điều dọc theo đường đi, thông qua liên tục phục dụng Thối Cốt Đan cùng Huyết Cương Đan kết hợp với việc thỉnh thoảng tỷ thí cùng Yên La có thực lực Tiên Thiên, khả năng thực chiến của hắn đã tiến bộ rất nhiều. Bát Nhã Thiên Tượng Công rốt cuộc đạt đến tầng thứ mười một tại mấy ngày trước, giúp hắn đột phá hậu kỳ Đại viên mãn, khoảng cách đến Tiên Thiên chỉ còn một bước ngắn.

Xác định xong xuôi vị trí của ngọn núi số mười ba, hắn liền không chút do dự khẽ động thân hình, tiến nhanh về phía trước. Một khắc sau, Thạch Mục đã xuất hiện trong khu vực thạch ốc, ánh mắt hiện lên một tia nghi hoặc. Dọc theo con đường này, cảnh vật dường như quạnh quẽ hơn nhiều. Ngày xưa dòng người đi lại như thoi đưa, lúc này khu vực thạch ốc hầu như trống rỗng, không có lấy một bóng người. Thạch Mục vừa suy nghĩ vừa tiến tới thạch thất mà mình cư trú, mở cửa đi vào.

“Đã trở về!”

Nhìn thấy bài trí trong phòng không hề thay đổi, bụi bặm bám đầy, Thạch Mục âm thầm thở dài một hơi. Buông Lưu Tinh Chùy trong tay cùng chiếc bọc sau lưng xuống, hắn nhanh chóng quét dọn gian phòng một lần sau quay người đi ra, chuẩn bị tiến đến quảng trường đá xanh tìm người nghe ngóng tin tức một phen.
Sau một lát, mắt thấy quảng trường đã gần ngay trước mắt, phía sau bỗng truyền đến một giọng nói mừng rỡ.

“Ồ, Thạch Mục, ngươi đã trở về!”

Thạch Mục dừng bước, quay người nhìn lại thanh niên đang tiến đến. Chỉ thấy đối phương tóc dài xõa vai, khóe miệng một đám hắc nhung nhàn nhạt, khuôn mặt hơi gầy, tinh quang trong mắt tỏa ra bốn phía. Thạch Mục mỉm cười, chàng trai trẻ này chính là Bạch Thạch, người nhập môn cùng lúc với hắn. Chẳng qua đối phương lúc này đã thành thục hơn nhiều so với năm đó, trên người cũng mơ hồ tản ra khí tức đặc thù của võ giả Hậu Thiên trung kỳ.

“Bạch huynh, tông môn xảy ra chuyện gì, sao lại vắng vẻ như vậy?” Thạch Mục đáp lễ Bạch Thạch rồi lập tức hỏi.

“Hắc hắc, ngươi vẫn chưa biết nhỉ. Tông môn thời gian này mỗi năm đều tổ chức Đại tỷ thí. Tất cả mọi người đều tham gia!” Bạch Thạch đi đến trước mặt Thạch Mục mới ngừng lại cười nói.

Lúc này, họ Bạch mới phát hiện khí tức trên người Thạch Mục không ngờ còn mạnh hơn mình, trong lòng không khỏi chấn động.

“Đại tỷ thí?” Thạch Mục tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Từ khi tin tức hai tộc Nhân Man kết minh, môn chủ liền tuyên bố khôi phục chế độ đại tỷ thí mỗi năm một lần. Cuộc đấu năm nay vừa bắt đầu không lâu, hơn nữa đây lại là lần tổ chức đầu tiên trong suốt mấy năm qua nên tông môn quyết định dành cho mười thứ hạng đầu phần thưởng tương đối khá. Nghe nói bài danh đệ nhất còn có thể đạt được một kiện bảo vật vô cùng trân quý! Nếu Thạch huynh trở về sớm hơn một chút thì tốt rồi. Đệ tử cấp Bính đã đấu xong từ sớm, lúc này đã là giai đoạn dành cho đệ tử cấp Ất. Bằng vào tu vi hiện của Thạch huynh, nhất định có thể nhẹ nhàng tiến vào nhóm người này!” Bạch Thạch trả lời.
Nghe họ Bạch nói vậy, Thạch Mục không khỏi cười khổ một tiếng. Hắn không nghĩ tới bản thân nhanh đuổi chậm đuổi, cuối cùng lỡ mất cơ hội tham gia tỷ thí tông môn. Có điều họ Thạch cũng là người lòng dạ rộng rãi, một lát sau liền trò chuyện vui vẻ với Bạch Thạch. Dù sao năm đó ý định của hắn khi muốn tham gia thi đấu là vì đạt được tài nguyên để đổi lấy đan dược tu luyện Thiên Tượng Bát Nhã Công. Hôm nay công pháp bản thân đã đạt đến tầng thứ mười một, trong thời gian cũng không cần vội vã.

“Đúng rồi, Bạch huynh, vị trí của ngươi lần này ra sao?” Thạch Mục tỏ vẻ tò mò.

“Ha ha… Cái này tạm thời giữ bí mật, đến lúc ngươi sẽ biết.” Bạch Thạch cười cười ra vẻ thần bí.

“Tiêu Minh có khỏe không?” Thạch Mục dường như không quá để tâm, lại hỏi.

“Hắc hắc, Tiêu Minh rất tốt. Hai người Lam Phượng cùng Hoắc Mâu trải qua đại chiến Nhân Man đều được bình an vô sự. Vốn dĩ chúng ta hẹn nhau tối nay ăn cơm tại Xuyên Hương Lâu, đúng lúc ngươi trở về, không bằng cùng đi, tới gian phòng lần trước, mọi người cùng nhau tụ họp?” Bạch Thạch cười hắc hắc rồi nói.

“Vậy cung kính không bằng tuân mệnh rồi!” Bằng hữu cũ gặp lại, Thạch Mục tỏ ra vui vẻ, một lời đáp ứng.

“Thạch Mục huynh, chúng ta trước tiên đến xem đại tỷ thí. Hôm nay là ngày chọn ra mười thứ hạng đầu của đệ tử cấp Ất, bọn họ đều có tư cách khiên chiến cao thủ cấp giáp. Tỷ thí khẳng định vô cùng đặc sắc!” Bạch Thạch tâm tình rất tốt bèn rủ Thạch Mục cùng đi.

Họ Thạch nhận lời không chút do dự, hắn cũng rất tò mò về thực lực đệ tử cấp Ất. Hai người lúc này tiến về thung lũng ở giữa ngọn núi số bảy và số tám, cũng chính là nơi tổ chức đại tỷ thí tông môn.

“Thạch Mục huynh, ta từng nghe ngóng một phen. Trong số đệ tử bỏ mình không có tên ngươi, vì sao muộn như vậy mới trở lại tông môn?” Hai người xuất phát không lâu, Bạch Thạch liền hỏi.

Thạch Mục lộ ra một nụ cười khổ sau đó kể sơ qua sự tình bản thân dính phải trớ chú Man tộc từ đó lẻn vào Hoang Nguyên Man tộc. Một ít sự tình không tiện nói tới tự nhiên đều bị lờ đi dù vậy vẫn khiến Bạch Thạch kinh hãi đến trợn mắt há mồm. Hắn không nghĩ tới Thạch Mục không chỉ đơn độc nhập man mà còn cứu giúp công chúa Hỏa Vũ của Đại Tề rồi lại đi đến Thánh Sơn của Man tộc, thậm chí tiến vào cấm địa Dũng Sĩ Chi Môn lần đầu nghe đến. Những tao ngộ này quá mức khúc chiết ly kỳ khiến ánh mắt họ Bạch nhìn về phía Thạch Mục tràn đầy bội phục cùng khiếp sợ. Miệng hắn thật lâu vẫn không thể khép lại.

Được Thạch Mục hỏi thăm, Bạch Thạch cũng kể lại sự tình bản thân gặp phải khi tham gia đại chiến Nhân Man. Mặc dù không được oanh liệt như họ Thạch nhưng cũng nhiều lần tìm đường sống trong chỗ chết. Từ miệng Bạch Thạch, Thạch Mục còn biết ba bốn trăm đệ tử mới nhập môn bọn hắn đã có gần nửa bỏ mình trong chiến trận. Ngay đến đệ tử cũ như Chu Cuồng, Khúc Khôn cũng đều không thể trở về. Điều này khiến nội tâm của hắn thổn thức không thôi. Đương nhiên, những năm này, tông môn cũng chiêu mộ không ít tân đệ tử.

| Tải iWin