TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Tận Kiếm Trang
Chương 484: Đường chạy trốn

- Soạt!

Thiết Địch lão tẩu một lần nữa nhìn thấy thân ảnh của Diệp Bạch nhịn không được mà cười lạnh một tiếng, toàn thân của y bạch quang lóe lên.

- Lưu quang cực hạn, Phá không độn thuật.

Ở sau lưng hắn không xa cách mười trượng, lúc này hắc y lão giả thấy vậy cũng hơi biến đổi sắc mặt, lão biết rằng lưu quang cực hạn này tuy trong thời gian ngắn có thể tăng tốc độ.

Hắn tuy lòng như lửa đốt nhưng thực sự không cách nào đuổi theo trước.

Khi thân pháp của Thiết Địch lão tẩu trở nên nhanh hơn kéo gần Diệp Bạch hơn một chút chỉ còn trăm trượng, lúc này hắn phát ra một kích thì Diệp Bạch chắc chắn phải chết.

Cảm nhận được tiếng xé gió từ phía sau lưng, Diệp Bạch thầm mắc một tiếng, bàn tay của hắn giơ lên, hai viên cầu đen kịt lăng không phóng ra, tựa như là hai đạo thiểm điện, bay về phía trán và chân trái của Thiết Địch lão tẩu, nhanh như thiểm điện. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m

Đồng thời trong miệng của hắn hô to:

- Ám khí.

Thiết Đích lão tẩu nghe vậy thì cười ha hả:

- Chút tài mọn.


Bàn tay của hắn vung ra, muốn đem quả cầu này đánh bay đi.

Tuy nhiên đúng lúc này hắn đã phải giật mình, thân hình lóe lên nhưng cũng đã muộn.

- Ầm ầm hai tiếng vang lên, một cái chân và một cái đầu người từ trong làn khói mà bắn ra, máu tươi văng khắp nơi, Thiết Địch lão tẩu thực sự chết không nhắm mắt.

Đường đường là một huyền sư đỉnh cấp bởi vì không ngờ rằng trên người của Diệp Bạch có mang theo hỏa lôi tử, nghe thấy Diệp Bạch hô lên một tiếng ám khí thì tưởng rằng ám khí bình thường, cũng không trốn tránh, không ngờ ám khí này chính là hai quả hỏa lôi tử, khiến cho y chết oan.

- Liên Hoàn Phích Lịch trang, Hỏa lôi tử.

Ở sau lưng Thiết Địch lão tẩu, Hắc y lão giả thấy vậy thì cũng biến sắc, thân hình của y nhanh chóng lui lại, tuy nhiên vẫn bị ảnh hưởng.

Lúc này y cảm thấy mình may mắn vì mình không đuổi theo trước, bằng không người chết nhất định phải là y.

Y nhìn về phía Diệp Bạch ném ra hai quả hỏa lôi tử mà cười lạnh một tiếng, đôi mắt trở nên thâm trầm:

- Không ngờ một tên tiểu tử vô danh như ngươi lại có một thủ đoạn âm độc như vậy, hôm nay ta không giết được ngươi thì làm người thật là vô ích.

Hỏa Lôi Tử này đối với huyền sư bình thường cũng có chút tác dụng nhưng đối với huyền sư đỉnh cấp bọn họ mà nói thì không phát ra bao nhiêu hiệu quả, trừ khi giống như là Thiết Địch lão tẩu, hoàn toàn không có phòng bị nào.

Vừa rồi Hắc y lão giả cũng không sử dụng huyền kỹ phòng ngự, nhưng lúc này y không dám chậm trễ phát ra một quang hoa màu đen, bao vây y vào trong đó.

Đây chính là lục giai đỉnh cấp huyền kỹ phòng ngự, Ngũ Linh Tinh quang tráo, đừng nói là hai hạt Hỏa Lôi tử, cho dù là nhiều hơn nữa cũng không làm đả thương được hắn.

Ở trong thông đạo, ba thanh trường kiếm tạo thành phi hành kiếm trận bao vây giống Diệp Bạch, từng cái chớp động.

Trong lúc nguy cấp, Diệp Bạch ném ra hai hạt Hỏa Lôi tử, tuy thành công làm cho Thiết Địch lão tẩu bị nổ chết nhưng một người khác lại có phòng bị, sử dụng huyền kỹ phòng ngự, lướt qua thi thể của Thiết Địch lão tẩu mà đuổi theo hắn.

Hiện tại ở trên người Diệp Bạch chỉ còn lại chín viên Hỏa Lôi Tử, vốn cái hộp mà hắn lấy được từ người của Hàn Khôn có mười sáu viên nhưng hiện tại chỉ còn có chừng này.



Hơn nữa Hỏa Lôi tử này nếu như không xuất kỳ bất ý thì cũng không thể mang lại tác dụng lớn, chín viên hỏa lôi tử này chống lại một huyền sư đỉnh cấp, rõ ràng là không thực tế.

Lúc này một vật bảo vệ tính mạng đều đã sử dụng mà vẫn không thể giải quyết khốn cục trước mắt, vậy phải làm sao đây? Một huyền sư đỉnh cấp so với cảnh giới của mình là khác biệt một trời một vực, cho dù mình có thể đánh chết một huyền sư trung cấp hạ vị nhưng đối với một huyền sư đỉnh phong như Hắc Vô thường mà nói không đáng nhắc tới.

Đây không phải là khác biệt cảnh giới mà là một sự chênh lệch vô cùng lớn, Diệp Bạch có thể giết được huyền sư đỉnh cấp Thiết Địch lão tẩu là do hắn dùng bất ngờ chiến thuật mà thôi, đó không phải là thực lực của hắn.

Một tiếng rít vang lên, ba đạo kiếm quang lao tới, hiện ra ở trên đại sảnh.

Tuy nhiên đây cũng không phải là điều quan trọng nhất, điều quan trong nhất chính là ở phía trước một đám tam giai cao cấp hồng mị đã hiện ra, bọn chúng đỏ tươi như máu, uy áp khổng lồ.

Ở phía trước có vài chục cao giai hồng mị, phía sau là một huyền sư đỉnh cấp đuổi theo, Diệp Bạch không kìm được mà ai thán:

- Chẳng lẽ hôm nay ta mất mạng ở đây sao? Không thể nhất định là có biện pháp, nhất định là có.

Tại thời khắc này, đầu óc của Diệp Bạch xoay chuyển kịch liệt, vốn hắn đang ở trong hoàn cảnh hoảng loạn gặp phải khốn cảnh bỗng nhiên trở nên an tĩnh tỉnh táo, bỗng nhiên một ý nghĩ điên cuồng xuất hiện trong óc của hắn.

- Liều mạng và đánh cuộc, vận khí của ta không tốt thì chết, còn không thì sẽ sống sót.

Ý niệm này vừa xuất hiện, Diệp Bạch xuất ra tam sắc kiếm quang, tiểu phi hành kiếm trận không ngừng phóng ra, lưu quang của hắn vẫn khủng khiếp bay về phía hai mươi hồng mị tam giai cao cấp kia.

……

Ở sau lưng Diệp Bạch tại khoảng cách năm mươi trượng.

Hắc vô thường thảnh thơi đuổi theo sau hắn.

Tuy biểu hiện của Diệp Bạch hiện tại chẳng có vẻ gì đáng quan tâm tuy nhiên thủ đoạn của Diệp Bạch ở trong tầng hậu bối này thật khiến cho y kiêng kỵ.

Lúc trước y tưởng rằng đây chỉ là một tiểu tiểu huyền sĩ, không có uy hiếp gì, ra tay dễ dàng, kết quả một huyền sư đã phải chết ở trong tay hắn, tuy nói là do chủ quan nhưng cũng cho thấy Diệp Bạch này không thể khinh thường.



Hắc vô thường hiện tại tuy không sợ Hỏa Lôi tử của Diệp Bạch nhưng y cũng không thể chủ quan, hôm nay một huyền sư đỉnh cấp như y mà phải chết ở trong tay một huyền sĩ đỉnh cấp như hắn nhất định khiến cho người khác phải cười rụng răng.

Dù sao huyền khí cũng có hạn, hắn dùng với tốc độ phi hành như vậy thì có thể bay trong bao lâu? Đến lúc huyền khí của hắn không còn mình có thể dễ dàng giải quyết. Cho nên Hắc vô thường cố ý bay chậm một chút, không lao về phía trước mà cũng không lui về phía sau, vô cùng nhàn nhã.

Tuy nhiên sau một khắc đột nhiên trước mắt của y xuất hiện một cảnh tượng khiến cho hai mắt của y cũng phải trừng ra, y kêu lên một tiếng không tốt nhưng rốt cuộc đã không kịp.

- Tên tiểu tử này điên rồi sao, nhiều hồng mị cao giai như vậy ngay cả ta cũng không phải là đối thủ mà hắn dám xông vào, không muốn sống nữa chắc?

Tại thời khắc này Hắc vô thường kiến thức rộng rãi thấy cảnh tượng trước mắt cũng phải sững sờ. Hai ba mươi đầu hồng mị cao giai chẳng lẽ hắn không sợ?

Dù cho hắn là một huyền sư đỉnh cấp thấy nhiều đầu hồng mị cao giai cũng phải sợ run lên, mà Diệp Bạch tại sao lại vẫn còn xông về phía trước?

Đương nhiên, Hắc vô thường không lo cho sinh tử của Diệp Bạch, tuy nhiên nếu như Diệp Bạch chết thì những bảo vật kia sẽ rơi vào trong tay của hồng mị cao giai, đây là điều y tuyệt đối không muốn nhìn thấy.

- Đáng chết, tại sao lại như vậy, nhất đinh phải ngăn cản, nhất định phải, bằng không hắn bay vào trong đám hồng mị kia ta muốn lấy lại cái hộp màu lục thì thật không dễ dàng.

Cho nên Hắc vô thường thấy cảnh tượng như vậy liền nổi giận lôi đình dùng một tốc độ vô cùng lớn bay về phía Diệp Bạch.

Tuy nhiên đúng lúc này Diệp Bạch lại quay đầu lại nở ra một nụ cười quỷ dị, trong tay hắn phát ra hai quả cầu đen kịt mà ném ra, bất quá lần này lại ném một quả về phía trước, một quả về phía sau.

Ầm ầm, hai tiếng nổ mạnh vang lên, bụi mù tràn ngập, Diệp Bạch điều khiển Tiểu Phi hành kiếm trận xông qua đám hồng mị cao giai kia, thân hình của hắn trong nháy mắt đã biến mất không còn thấy gì nữa.

| Tải iWin