Nhìn thấy vẻ mặt của thiếu niên, Lý Dật bất chợt nhíu mày.
Tên có nụ cười bình thản này tên Lý Thần, là cháu của Tam trưởng lão.
Nói ra quan hệ của hai người Lý Thần và tên Lý Dật trước kia cực kỳ tốt. Ngoài việc Lý Thần là một trong những nhân vật thiên tài hiếm có trong gia tộc, còn Lý Dật là một tên phế vật trứ danh ra, thì Lý Thần và Lý Dật đó có thể nói là tâm đầu ý hợp. Có thể nói, người này là một trong những kẻ có quan hệ tốt nhất với Lý Dật trong Lý Gia.
Thậm chí, mấy ngày nay Lý Dật cũng đã nghĩ thông một chuyện, chuyện hắn cưởng bức Mạc Đại tiểu thư ngày đó, cơ hồ có liên quan không nhỏ đến tên Lý Thần này, vì vậy hiện giờ...
Nghĩ tới đây, Lý Dật khẽ mĩm cười, nói:
- Tam biểu ca, hôm nay có ngọn gió nào, để ngươi hứng tìm đến tiểu đệ ta vậy.
Nhãn thần Lý Thần khó khăn lắm mới thoát khỏi vòng eo của những thiếu nữ mảnh mai trong gia tộc. Hắn liếm môi, lộ ra một bộ dạng giống trư ca, thấp giọng nói:
- Lý Dật biểu đệ a, không phải mấy ngày nay kẻ làm biểu ca ta không đi tìm ngươi, mà là Gia chủ đại nhân có lệnh, ai dám đi hậu sơn cấm địa ngăn cản ngươi tiềm tu, sẽ xử trí theo gia pháp. Vì vậy những ngày này biểu đệ ngươi phái chịu nhiều uất ức rồi, có điều...
Trên mặt Lý Thần lộ ra một bộ dạng mà chỉ cần là nam nhân thì đều hiểu, giọng nói càng hạ thấp xuống:
- Đại hội Tông tộc của Lý Gia chúng ta lần này, chi thứ có rất nhiều biểu muội xinh đẹp đến a. Lát nữa đại hội kết thúc, có cần cùng vi huynh đi tìm các biểu muội đến tạo quan hệ không? Dù gì chúng ta nói thế nào đều là người trong tông tộc... Họ mà... Hắc hắc hắc...
Lý Dật trong lòng thầm cười một trận. Bộ dạng háo sắc của tên Lý Thần này cũng không biết là thật sự như vậy, hay là giả tạo ra như vậy. Nhưng cho dù thế nào, hành vi của hắn như thế, lại khiến rất nhiều người trong gia tộc giảm đi lòng cảnh giác với hắn a. Nếu như hắn có mấy phân dã tâm, tên Lý Thần này sẽ lại càng khó ứng phó hơn với Lý Tiều kia rất nhiều.
Đối với vị biểu ca nhiệt tình này, Lý Dật cũng không cần biểu hiện quá mức lạnh nhạt, hắn lộ ra một nụ cười bình thản, nhàn nhạt nói:
- Đợi lát nữa hãy nói đi, nếu như chúng ta đều bại trong tay đối thủ vậy thì có lẽ các biểu muội đó cũng sẽ không có hứng thú có quan hệ với chúng ta..
Lý Thần khẽ sửng sốt. sau một hồi mới cười ha hả nói:
- Xem ra Lý Dật biểu đệ quả nhiên có tiến bộ rồi. Ngươi nói không sai, nếu như chúng ta bại trong tay đối thủ cái đám lỗ mũi nhếch cao hơn trán kia muốn tạo quan hệ với chúng ta mà lạ. Vì vậy...
Nói rồi. Lý Thần khẽ lắc đầu, cơ hồ như đang cảm thán. Nhìn bộ dạng của hắn, tựa như kiểu biểu đệ của mình đã tiến bộ phân nào, mình cũng vô cùng vui mừng vì điều đó vậy.
Lý Dật nhìn bộ dạng của hắn, tuy rằng trong lòng cười lạnh. Có điều với gã này cũng không tiện biểu hiện quá thờ ơ, hiện giờ cũng chỉ có thể mặc cho hắn tùy ý lôi kéo.
- Hả, sao nàng ta cũng về đến rồi?
Sắc mặt vốn dĩ đang cười mim của Lý Thần chợt biến đổi, lộ ra một bộ dạng như vừa gặp quỷ.
- Ai?
Theo hướng mắt của Lý Thần mà nhìn qua. Lý Dật khẽ sững người, sau chốc lát chỉ thốt ra tiếng cười khổ.
Chỉ thấy nơi hai người đang nhìn, có một mỹ nữ chân dài mặc y phục trắng phau. Eo của mỹ nữ đeo một thanh trường kiếm, vóc người cao gầy, khuôn mặt tú lệ. Nhưng điều thu hút người khác nhất lại chính là thân sắc băng lạnh trên khuôn mặt nàng. Vô hình chung, những nơi xung quanh nàng vài thước, đều bị khí tức băng lạnh trên người nàng phát ra làm cho đông cứng lại.
Nàng chỉ đứng ở đó, những thiếu nữ gia tộc xung quanh khi so sánh với nàng, ngay lập tức phải buồn bã thất sắc. Một số thiếu niên vẻ mặt giống tra ca đều nặn ra một nụ cười ám muội muốn đi qua bắt chuyện một phen, nhưng từng người phái âm sâm mặt đi về.
- Lý Băng...
Lý Thần khó nhọc thốt ra hai chữ, vẻ mặt rõ ràng có mấy phần sợ sệt:
- Người nữ nhân biến thái này, không phải đã đi Học viện La Lan tiến tu rồi sao? Sao còn chạy về đây tham gia Đại hội Tông tộc nhạt nhẽo này? Nghe nói, nàng ta sớm đã ngưng kết thành Đấu Khí Toàn. Có lẽ trong những người đồng lứa với chúng ta, nàng ta là người đầu tiên thăng cấp làm Đấu Giả. Nếu lát nữa lên lôi đài gặp phái nàng ta, tốt hơn là dứt khoát nhận thua luôn... Người nữ nhân biến thái này...
Theo cái tên mà Ly Thần đã thốt ra, vẻ mặt của Lý Dật càng lúc càng rực rở. Nếu như, trong ký ức hắn đã dung hợp không sai, thì vị Lý Băng trước mặt này, dường như là mối tình đầu của tên tiểu tử Lý Dật kia a... Tất nhiên, chỉ là một thứ tình cảm đơn phương...
Dường như năm xưa, tiểu tử Lý Dật trong mối tình đầu chớm nở đã cùng Lý Thần chạy đến hậu sơn nhìn trộm vị Lý Băng biểu tỷ này tắm. Kết quả không nhìn trộm được lại bị truy sát hơn nửa tháng, nếu như cuối cùng không phái Lý Hàn ra mặt, hai người Lý Thần và Lý Dật nói không chừng đã sớm bị nấu cháo rồi.
Hiển nhiên chuyện năm xưa, khiến Lý Thần có một ấn tượng sâu sắc. Vì vậy cho dù hiện tại đã nhiều năm qua đi. Lý Thần với bản tính phong lưu khi nhìn thấy Lý Băng, cũng tràn ngập sự sợ hãi.
- Không phải nói, Đại hội Tông tộc sau hai mươi tuổi thì không thể tham gia sao?
Cười khổ một tiếng, Lý Dật mới trầm giọng hỏi.
- Ta làm sao biết được?
Lý Thần thần sắc cũng lộ ra sự cổ quái:
- Nếu như ta nhớ không nhầm, người nữ nhân biến thái này đã qua hai mươi từ lâu rồi. Hôm nay nàng ta đến tham gia Đại hội Tông tộc này...
Lời còn chưa dứt, cơ thịt trên mặt của Lý Thần đã co giật, bộ mặt sợ hãi của hắn đã biến thành nụ cười ân cần.
Chỉ thấy, Lý Băng vốn đang đứng ở phía xa dường như đã chú ý đến hai người Lý Thần và Lý Dật. Nàng do dự trong chốc lát, rồi cười lạnh một tiếng bước tới. Sau khi đến trước mặt hai người Lý Dật và Lý Thân, đôi mắt mỹ lệ nhưng cơ hồ không mang chút sắc thái tình cảm nào của nàng chậm rãi quét qua hai người, rồi lạnh lùng nói:
- Thì ra là hai người các ngươi, xem ra gia tộc mấy năm nay càng lúc càng xuống dốc rồi. Ngay cả hai tên phế vật như các ngươi cũng có thể tham gia Đại hội Tông tộc, thật không biết nên vui hay nên buồn.
Lý Thần ho khan một tiếng, nhãn thần khẽ chúc xuống, tầm mắt lại nhìn xuống khe hở trước ngực của Lý Băng, rồi thấp giọng cười cầu tình nói:
- Lý Băng biểu tỷ nói đùa rồi, những nhân vật như chúng ta, dĩ nhiên không thể nào so sánh với biểu tỷ ngươi rồi... Chỉ có điều Đại hội Tông tộc này, chúng ta không thể không tham gia a, đây dù gì cũng là quy định của gia tộc, vì vậy...
Lý Băng hừ một tiếng, liếc mắt nhìn Lý Thần một cái, sau đó nhãn thần lại nhìn về Lý Dật, chợt cười lạnh một tiếng nói:
- Lý Thần thì bỏ đi, nghe nói hắn ở trong Lý Gia chúng ta cũng được xem như một thiên tài. Chỉ có Lý Dật ngươi, không ngờ một tên phế vật nổi tiếng nhất Vạn Triều Thành cũng có thể tham gia Đại hội Tông tộc, thật không sợ làm mất mặt của Gia chủ đại nhân sao?
Giọng điệu như kẻ trên nhìn kẻ dưới của Lý Băng, khiến Lý Dật trong lòng cảm thấy khó chịu. Hắn khẽ hừ một tiếng, nhãn thần thoáng liếc qua khuôn mặt hoàn mỹ như tạc tượng của Lý Băng, sau một hồi mới khẽ mĩm cười, nhẹ giọng nói:
- Lý Băng biểu tỷ, nếu như ta nhớ không nhầm, năm xưa biểu tỷ ngươi đã từng nói một câu...
Lý Băng dường như không ngờ Lý Dật lại dám tranh luận như vậy. Nàng nhìn Lý Dật một lượt, trong mắt hiện ra sự ngạc nhiên. Hiển nhiên người biểu đệ nổi tiếng là phế vật này, lại biến thành bộ dạng đó, quá thực đã ngoài sự dự liệu của nàng.
Nàng khẽ hít vào một hơi, nhàn nhạt nói:
- Câu gì?
Lý Dật liếc nhìn Lý Thần bên cạnh, chợt cười nói:
- Lý Thần biểu ca chắc cũng còn nhớ chứ, năm đó biểu tỷ đã từng nói qua... Hai tên phế vật chúng ta, nếu ai có thể đánh bại ngươi, ngươi sẽ làm trâu làm ngựa cho chúng ta mặc chúng ta làm gì thì làm. Chỉ là không biết, câu nói này, biểu tỷ ngươi lúc này có còn nhớ không!
Nụ cười trên mặt Lý Thần đanh lại, tiếp đó ngay cả cười cũng không thể cười nồi.
Lý Băng sắc mặt khẽ biến đổi, cơ hồ chớp mắt có một luồng hàn khí tràn ra từ người nàng, khiến tất cả mọi thứ xung quanh dường như đều đông cứng lại. Câu nói này của Lý Dật hiển nhiên khiến nàng vô cùng khó chịu, chỉ là Lý Băng cũng là một nhân vật tâm cao khí ngạo, nàng cười lạnh nhìn chăm chăm vào Lý Dật, nói rành mạch từng chữ một:
- Đương nhiên còn nhớ! Lý Băng ta là nhân vật thế nào, nói lời lẽ nào lại không tính? Nếu như ngươi lúc này có thể đánh bại ta, ngươi muốn thế nào đều được! Nhưng nếu như ngươi thua, lần này ngay cả Gia chủ đại nhân cũng không bảo vệ được ngươi đâu!
Bộ dạng giận dữ của Lý Băng tựa hồ như rất đáng được thưởng thức. Lý Dật lộ ra một nụ cười hòa ái, nói:
- Vậy thì ta sẽ chờ đợi, lát nữa khi lên lôi đài có thể gặp biểu tỷ ngươi rồi.
Thái độ này khiến Lý Băng cảm thấy khó chịu. Chỉ có điều trong trường hợp này, nàng lại không thể không ngậm cục tức này, nếu không có lẽ nếu bị Lý Dật khiêu chiến ở trường hợp khác, thì Lý Băng này tám phần sẽ rút kiếm ra chém người.
Nhìn Lý Dật thái độ có thay đổi lớn, Lý Thần trong lòng cũng không khỏi ngạc nhiên. Hắn tuyệt đối không ngờ, với tính khí của Lý Băng còn có thể dễ dàng bị Lý Dật khơi mào làm cho tức giận.
Thế nhưng không khí này quả thực không tốt, Lý Thần đứng ở đây cảm giác như đứng trên đống lửa, nói gì cũng không ổn. Bất chợt, Tứ trưởng lão trên lôi đài đọc ra một cái tên Lý Thần như được đại xá, hắn vội nói:
- Đúng lúc đến lượt ta lên đài rồi, Lý Băng biểu tỷ, Lý Dật biểu đệ, các ngươi tiếp tục, tiếp tục, không cần để ý ta đâu...
Lời còn chưa nói đứt, Lý Thần đã nhanh chóng vụt lao về hướng lôi đài, giống như không có một chút can đảm nào để đứng nguyên tại đây vậy.
Hừ lạnh một tiếng, bàn tay đang nắm trên chuôi kiếm của Lý Băng chợt hạ xuống. Nàng lại quay đâu nhìn Lý Dật trong chốc lát, rồi thấp giọng nói:
- Tiểu quỷ, xem ra mấy năm nay cũng tiến bộ một chút. Chỉ có điều phế vật vẫn chỉ là phế vật, điểm này sẽ mãi mãi không bao giờ thay đổi. Nếu như ngươi thông minh, thì nên tự động rời khỏi Lý Gia. Vạn Triều Lý Gia không phải là nơi mà loại phế vật như ngươi có thể ở lại!
Nói xong câu đó, tựa hồ như vừa giải thoát được cục tức trong lòng, vẻ mặt của Lý Băng lại trở lại sắc thái băng lạnh, nàng khẽ xoay người, bước vào trong đám đông...
Lý Dật buồn cười sờ mũi mình, trong lòng không biết nên cám thán hay kỷ lạ. Với sự từng trải của hắn dĩ nhiên có thể nhìn ra, ấn tượng mà tiểu Lý Dật năm xưa để lại cho Lý Băng này, dường như không sâu sắc đến như vậy a...<br
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đấu Thần
Chương 31: Lý Băng
Chương 31: Lý Băng