Nhìn dáng vẻ suy yếu của Lý Dật, trên mặt của Xà Tôn Giả hiện ra một tia ý vị, hắn thấp giọng nói:
- Ngươi sợ gì chứ? Chút thương thế này nhiều nhất chỉ cần dưỡng thương nửa tháng, ngươi không chết được đâu.
Lý Dật lại thổ ra một búng máu, rồi thấp giọng nói:
- Phí lời, ta cũng biết thương thế này không chết nồi, nhưng nếu có người đến tìm ta hạ sát thủ ngươi cho rằng sẽ chỉ một đám này thôi sao? E rằng một lúc nữa không thấy hai người này về, ngay lập tức sẽ có người gây phiên phúc cho ta. Đến lúc đó, ngươi cảm thấy bộ dạng hiện tại của ta còn có thể đối phó được mấy người?
Xà Tôn Giả cười hăng hắc nói:
- Đến lúc đó, Bản tôn dĩ nhiên sẽ ra tay, chúng muốn động đến một sợi lông tơ của ngươi, cũng không thể đâu.
Lý Dật bỉu môi, cũng chẳng thèm đôi co thêm với Xà Tôn Giả, mà gắng gượng đứng dậy, bước về phía Lý Na Na đang nằm, thò tay chạm vào mũi nàng, cảm nhận được hơi thở lúc có lúc không của nàng, Lý Dật mới yên lòng phần nào. Nếu phái trả giá lớn như vậy, mà Lý Na Na vẫn chết, vậy thì thật sự ngay cả khóc cũng không còn chổ mà khóc rồi.
- Sao? Lo lắng cho người ta rồi ư?
Xà Tôn Giả hé nỡ một nụ cười ý vị:
- Tiểu nha đầu này không chết được đâu, ngươi yên tâm đi, vừa rồi tên sát thủ đó đúng là thủ hạ nương tình, chỉ đánh nàng ta ngất đi mà thôi. Xem ra hai tên sát thủ này quan hệ với Lý Gia các ngươi không nhỏ đâu.
- Có quan hệ gì với Lý Gia, xem thử là biết rồi.
Lý Dật hừ một tiếng, chậm rãi bước tới trước hai tử thi, dỡ bỏ mạng che mặt của họ xuống, khi nhìn thấy hai khuôn mặt ấy, Lý Dật bất chợt cười lạnh, nói:
- Hóa ra là người ngoại hệ của Lý Gia chúng ta, xem ra người động thủ đúng là mấy lão bất tử kia rồi.
Hai tên sát thủ đã chết này, Lý Dật loáng thoáng có vài phần ấn tượng, hình như lúc ở Đại hội Tông tộc, mơ hồ đã gặp qua hai người này.
Hơn nữa từ biểu hiện vừa rồi cùa hai người này, họ phần nhiều là cường giả cấp Đấu Giả, mấy lão bất tử ấy lại phái hai cường giả đi đối phó mình, đúng thật là hào phóng.
Xà Tôn Giả nhìn sắc mặt khó coi của Lý Dật, cười nhàn nhạt, nói:
- Tiểu tử, tiếp sau đây ngươi định làm thế nào?
Lý Dật lắc đầu, nói:
- Còn có thể thế nào? Lẽ nào lại ở đây chờ chết sao? Lão quỷ, ngươi có cách nào nhanh chóng chữa trị vết thương, bộ dạng hiện giờ của ta, cho dù muốn chạy cũng không chạy được.
Xà Tôn Giả lắc đầu, nói:
- Muốn xử lý vết thương này của ngươi, không dăm bữa nửa tháng thì sao có thể chữa khỏi được? Ngươi coi ta là đám Thần Côn của Đấu Thần Điện chắc, biết sử dụng Đấu kỹ Phụ trợ hệ sao? Vì vậy ngươi đừng nghĩ có chuyện nhanh chóng chữa trị thương thế... Có điều...
Nói đến đây, Xà Tôn Giả đổi ngay đề tài, nhãn thần hướng về Lý Dật, khuôn mặt mang một bộ dạng cực kỳ quái dị:
- Có điều, tuy ta không có cách nào nhanh chóng chữa trị vết thương của ngươi, nhưng ngươi lại có cách đấy...
- Ta?
Lý Dật cười khổ một trận rồi lại ngồi xuống đất, hắn xoa xoa vùng ngực đang đau đớn từng trận của mình, thấp giọng mắng:
- Lão quỷ, nếu ta thật sự có cách tự chữa thương, ta còn ở đây phí lời với ngươi làm gì?
- Sao lại không có?
Vẻ mặt của Xà Tôn Giả càng lúc càng quái dị:
- Chỉ cần ngươi lúc này có thể thăng cấp lên Đấu Giả, trong cơ thể ngươi ngưng kết được Đấu Khí Toàn, vậy thì chút thương tích trên người ngươi dĩ nhiên ngay lập tức sẽ khỏi rồi.
- Thối lắm!
Lý Dật khẽ chửi một tiếng:
- Nếu như có thể dễ dàng thăng cấp Đấu Giả như vậy, hôm nay ta còn cần phải bị đánh thê thảm như vậy sao? Sớm đã đánh cho hai tên kia sang tận cực bắc rồi! Huống hồ gì! Ta cũng chưa từng nghe thấy thăng cấp Đấu Giả thì có thể thuận tiện hồi phục luôn thương thế của mình!
Xà Tôn Giả cười ha hiểm nhãn thần hướng về trên hai tử thi, nhàn nhạt nói:
- Công pháp khác khi thăng cấp Đấu Giả, dĩ nhiên không thể hồi phục thương thế, nhưng thứ mà ngươi tu luyện lại là Thiên Ma Cửu Biến. Với sự hiểu biết của Bản tôn về Thiên Ma Cửu Biên mà nói, chỉ cần ngươi thăng cấp thành công, thì có khả năng rất lớn hồi phục được thương thế trên người... Chỉ cần Thiên Ma Cửu Biến của ngươi, có thể tiến hóa thành công...
- Tiến hóa?
Lý Dật mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Xà Tôn Giả nhàn nhạt nói:
- Thế nào? Lẽ nào Bản tôn còn có thể gạt ngươi sao?
- Không... Không phải...
Lý Dật mặt đần thộn ra:
- Lão quỷ, ý của ngươi là, Thiên Ma Cửu Biến còn có thể tiến hóa?
- Đúng vậy.
Xà Tôn Giả thản nhiên gật đầu:
- Thiên Ma Cửu Biến, nhìn tên suy ra ý nghĩa, bộ Công pháp Đấu kỹ này tổng cộng có chín biến, mỗi một lần tiến hóa, thì là một biến... Chỉ cần ngươi có thể song song với việc thăng cấp, thúc đẩy Công pháp tiến hóa, đạt đến Thiên Ma Nhất Biến, vậy thì thương thế của ngươi ngay lập tức sẽ hồi phục, hơn nữa. Thiên Ma Cửu Biến lại còn tiến hóa thành Công pháp Chu Tước Hạ cấp... Tiểu tử, Công pháp cao thâm nhất của Lý Gia các ngươi cũng chăng qua chỉ là Chu Tước Trung cấp, ta nghĩ ngươi cũng hiểu, Công pháp Chu Tước Hạ cấp này có lợi như thế nào chứ...
- Thiên Ma Cửu Biến, còn có thể tiến hóa? Biến thứ nhất đã là Công pháp Chu Tước Hạ cấp?
Lý Dật lộ ra sự cổ quái trên khuôn mặt:
- Lão quỷ, ngươi không lừa ta chứ? Ta chưa từng nghe nói qua, có Công pháp nào có thể tiến hóa.
- Ta cần gì phải lừa ngươi?
Xà Tôn Giả trợn ngược mắt:
- Có thể tiến hóa hay không, tự bản thân ngươi thử xem không phải được rồi sao...
- Nhung ta lại nghĩ...
Lý Dật hừ một tiếng:
- Hiện giờ lấy cái gì mà đẩy nhanh tốc độ tu luyện? Hay là ngươi nghĩ ta bế quan mấy tháng ở đây? Vậy có lẽ không đợi đến lúc ta luyện xong, mấy lão bất tử kia đã giết ta không biết bao nhiêu lần rồi.
Xà Tôn Giả nhìn lại Lý Dật kỹ càng, rồi nhàn nhạt nói:
- Tiểu quỷ, ngươi thật sự không biết? Hay là giả vờ không biết?
- Là sao?
Lý Dật nhíu mày, đợi đến lúc nhãn thần của Xà Tôn Giả nhìn về hai tử thi kia, không nhịn được liên nói:
- Lão quỷ, ngươi không phải định cho ta...
- Chính là định như vậy.
Xà Tôn Giả xua xua tay, ngón tay phát ra hai luồng đấu khí hồng sắc, vây quanh hai tử thi trên đất, ngay lập tức nhìn thấy một ngọn lửa nhỏ bạch sắc, bay ra từ đan điền khí hải của hai thi thể.
Hai ngọn lửa bạch sắc ấy rơi vào trong lòng bàn tay của Xà Tôn Giả, chiếu sáng khiến khuôn mặt vốn dĩ mờ ảo của hắn càng lúc càng quỷ dị.
Nhìn hai ngọn lửa trong lòng bàn tay, Xà Tôn Giả nhàn nhạt nói:
- Nghe nói, trên Đại Lục Đấu Thần, sau khi một người chết đi sẽ hình thành lửa linh hồn trong cơ thể, bên trong lửa linh hồn thường có mầm đấu khí mà người ấy lúc sống tu luyện có được. Lửa linh hồn này thường chỉ có thể ở trong cơ thể người ba ngày, trong ba ngày này, nếu như bị người khác tìm được lửa linh hồn, vậy thì vận dụng được nhiều. Vì vậy trên Đại Lục Đấu Thần có một câu nói là, mỗi một thi thể của một cường giả, bản thân nó chính là một kho báu vô cùng lớn... Tiểu tử, với tình trạng hiện giờ của ngươi, nếu như có thể thành công luyện hóa được mầm đấu khí bên trong hai ngọn lửa linh hồn này, vậy thì không những có thể thăng cấp Đấu Giả, bước vào cánh cửa của cường giả, ngay cả thúc đẩy Thiên Ma Nhất Biến, cũng không phải là chuyện khó khăn gì... ngươi... muốn thử xem không?
Thần sắc trên mặt Lý Dật đã trở nên khó đoán, cuối cùng khi nhãn thần của hắn hướng về thi thể nằm trên nền đất, mới nghiến răng nói:
- Được! Ta sẽ thử xem sao... Dù gì cũng không có cách thăng cấp Đấu Giả, vậy thì tiếp đó ta cũng có thể chạy được. Nhưng nếu như có thể thăng cấp Đấu Giả, ta nhất định sẽ khiến cho bốn lão bất tử kia cười còn khó nhìn hơn cả khóc!
- Rất tốt.
Xà Tôn Giả gật đầu:
- Nếu như ngươi ngay cả tâm tính này cũng không có, vậy thì Thiên Ma Cửu Biến ngươi cũng đừng luyện nữa... Có điều nếu như ngươi đã đồng ý rồi. Bản tôn sẽ giúp ngươi một tay!
Vừa đứt lời, chỉ thấy Xà Tôn Giả khẽ nắm tay, ngọn lửa trên lửa linh hồn từ từ dập tắt,. chỉ còn lại hai lốc khí cực nhỏ đang không ngừng xoay tròn trên không trung. Hai lốc khí ấy nhanh chóng hợp lại với nhau, hình thành một lốc khí lớn hơn một vài phân, theo ngón tay của Xà Tôn Giả, đã nhẹ nhàng bay đến trước mặt.
- Bản tôn đã giúp ngươi lấy mầm đấu khí trong lửa linh hồn ra, chuyện này có thể tiết kiệm một phần lớn thời gian cho ngươi. Còn về tiếp sau đây có thê thành công hay không, vậy phải xem bản thân ngươi rồi.
Lý Dật nhìn bộ mặt nghiêm túc hiện ra hiếm hoi của Xà Tôn Giả. hắn chậm rãi thở ra một hơi, cũng không để tâm đến mớ hỗn loạn xung quanh, ngay lập tức ngồi xếp bằng lại, hai tay kết thành một thủ ấn kỳ dị.
- Tiếp theo nên thế nào?
Xà Tôn Giả nhàn nhạt nhìn Lý Dật, nói:
- Nuốt vào, hiện giờ trong cơ thể ngươi không có đấu khí, vì vậy không thể nào trực tiếp luyện hóa mầm đấu khí này, Cách duy nhất chính là nuốt mầm đấu khí này vào, sau đó dùng nguyên khí trong cơ thể ngươi luyện hóa nó. Nhớ kỹ, bước này vô cùng nguy hiểm, chỉ cần không cẩn thận một chút là sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục ngay. Đến lúc đó, ngay cả ta cũng không thể giúp ngươi đâu.
- Lão quỷ, hiện giờ mới nói lời thừa thãi này, còn có tác dụng gì?
Lý Dật hừ một tiếng, ngón tay hắn bốc ra một luồng nguyên khí hắc sắc, chầm chậm bao lấy mầm đấu khí trước mặt, sau đó hắn nghiến răng, nhét mầm đấu khí đó vào trong miệng.
Mầm đấu khí vừa vào bụng. Lý Dật toàn thân chấn động, nửa thân người vốn đang bị đông cứng cũng từ từ có lại tri giác, Thiên Ma Cửu Biến trong cơ thể nhanh chóng vận hành, một luồng nguyên khí hắc sắc chợt va chạm mạnh với mầm đấu khí ở đan điền.
- Hự...
Lý Dật phát ra tiếng rên khẽ, những giọt mồ hôi lạnh, trên đầu không ngừng chảy. Mầm đấu khí trong cơ thể giống như một màn đêm vô tận, đang vô thanh vô tức nuốt chửng nguyên khí trong cơ thể hắn.
Những nguyên khí có lẽ dùng để luyện hóa mầm đấu khí, nhưng vừa đến gần cạnh mầm đấu khí, ngay lập tức đã bị nuốt vào trong lốc khí được mầm đấu khí tạo ra.
Lý Dật chỉ cảm thấy trước mắt sa sầm tối lại, vừa rồi đã tổn thất nguyên khí nghiêm trọng thực chất không thể nào chịu được sự hấp thụ này. Hắn chỉ có thể khẽ quát một tiếng, đường vận hành của Thiên Ma Cửu Biến thay đổi, ngay lập tức không khí xung quanh hắn xao động lại, thiên địa nguyên khí nhàn nhạt theo hơi thở của hắn đi vào cơ thể...<br
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đấu Thần
Chương 42: Mầm đấu khí
Chương 42: Mầm đấu khí