TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Thiên
Chương 305: Dạ


- Hắc hắc, đệ biết mà, nam nhân gặp qua bát tỷ của đệ không ai không thích cả. Đại ca huynh cũng sẽ không ngoại lệ mà… bất quá, đại ca, vừa rồi sao huynh lại hạ thủ lưu tình như vậy? Cơ hội tốt như vậy…

- Ta khinh, trong đầu ngươi nghĩ cái gì vậy hả? Đại ca ta là chính nhân quân tử đó, có biết không?

- Ách… đại ca, huynh nhớ rõ, không cần hạ thủ lưu tình, chỉ cần đừng đánh chết là được rồi. Bị thương một chút cũng không sao cả.

Vu Tiểu Ức nói xong, đột nhiên xoay người nhìn về phía võ trường, dồn khí vào đan điền rồi dùng một loại thanh âm còn lớn hơn cả trâu bò mà la lớn:

- Đại ca Dương Thiên Lôi của ta đã tới đây rồi.

- Dương Thiên Lôi?

- Dương Thiên Lôi.

….

Chỉ trong nháy mắt, cả võ đường đã bắt đầu xôn xao. Hầu như tất cả mọi người đều dừng lại ngay lập tức, cả nam lẫn nữ đều chạy tới đây nhanh như chớp.

….

- Mau đi gọi Tư Không sư huynh tới.

- Tiểu Mễ, mau đi gọi Du Khâm sư huynh, còn nữa… gọi cả Dạ sư huynh tới đây luôn đi.

Cùng lúc đó, từ chỗ đám người truyền tới tiếng bàn tán xôn xao, rõ rang là ngày mà đám đệ tử này chờ đợi đã tới, lập tức đi gọi những thiên tài đệ tử mà Vu Tiểu Ức đã nói tới đây.

- Suất thật đấy… chỉ luận tướng mạo thôi đã rất xứng với Thanh Nhã tỷ tỷ rồi..

- Rất oách nha, người ta rất thích nha, không giống Tiểu Ức, còn đẹp hơn cả chúng ta, hi hi hi…

- Ngươi hay thật đấy, Tiểu Ức nghe thấy nhất định sẽ đánh mông ngươi.

….

Đối mặt với lời nhận xét và bàn tán của đám người vây quanh, Dương Thiên Lôi không hề rụt rè, một cỗ khí tức cuồng ngạo cường đại vây quanh thân, tuy chỉ là đạo bào đơn giản, nhưng cũng khiến người ta có cảm giác như một ngọ tiêu thương sừng sững.

- Ngay cả mấy người này cũng muốn khiêu chiến với ca?

Dương Thiên Lôi quét mắt nhìn một vòng, bây giờ căn bản không có đệ tử nào có tu vi vượt quá Tiên thiên cấp ba.

- Đương nhiên không phải bọn họ, cao thủ không tu luyện ở chỗ này, đệ chỉ muốn tạo thanh thế cho đại ca thôi, hắc hắc, huynh yên tâm đi, mấy người này sẽ thông báo cho cao thủ tới ngay. Ở đây có ba cao thủ, hai người là Tiên thiên cấp sáu, lớn hơn bát tỷ mười tuổi. Còn có một người vừa tấn cấp Tiên thiên cấp bảy. Đại ca, huynh có nắm chắc không?

- Ta x, ngươi cũng biết để ý tới ca à?

- Ách… đại ca, cái này… tỷ của đệ dù sao cũng là Tiên thiên cấp tám, cho nên…. Đệ quên mất huynh…

Vu Tiểu Ức đang mãi hưng phấn, lúc này mới nhớ ra, lúc ra vẻ khoe khoang lúc trước, trong đầu hắn chỉ biết là lão đại rất mạnh, chỉ có lão đại mới xứng với bát tỷ, ngược lại lại quên mất vấn đề cấp bậc của Dương Thiên Lôi.

- Không đúng, đại ca, vừa rồi cả tỷ của đệ mà còn thua, tỷ của đệ là Tiên thiên cấp tám, huynh chắc là sẽ không sao đâu nhỉ?

- Vừa rồi là do Thanh Nhã khinh địch, căn bản không dốc hết toàn lực. Hơn nữa chỉ là ngăn cản một chiêu Kim cương toản của ta chứ không phải chiến đấu. Chẳng lẽ ngay lúc chiến đấu còn đứng ngây ra đó cho ta đánh sao?

- Vậy cũng đúng, bằng không thì chúng ta tạm thời rút lui? Chờ sau khi huynh bế quan đi ra rồi giáo huấn bọn họ cũng không muộn.

- Dương Thiên Lôi?

Ngay lúc Vu Tiểu Ức đưa ra đề nghị rút lui với Dương Thiên Lôi thì một thiếu niên từ trên trời giáng xuống nhanh như chớp, người còn chưa tới, ánh mắt đã tập trung trên người Dương Thiên Lôi, thanh âm tràn ngập khiêu khích.

- Vị này chính là…

Dương Thiên Lôi mỉm cười, sau khi nhìn thiếu niên một cái lại quay sang hỏi Vu Tiểu Ức.

- Tư Không Hồi Ức.

Ánh mắt của thiếu niên sáng ngời nói:

- Dương Thiên Lôi, có gan tỉ thí với ta một trận không? Ta muốn nhìn xem ngươi có tư cách gì xứng đôi với Thanh Nhã.

- Tư Không Hồi Ức.

Sắc mặt của Vu Tiểu Ức lập tức sa sầm xuống.

- Tiểu thiếu gia, ta nhớ là ngươi đã từng nói qua, bọn ta cũng có thể khiêu chiến mà, sao hả, chẳng lẽ ngươi muốn đổi ý à?

Vu Tiểu Ức đúng là đã thổi da trâu (nói xạo) tới rách cả trời, nghe được lời của Tư Không Hồi Ức thì nháy mắt liền có chút khó xử, một tên Tư Không Hồi Ức, Vu Tiểu Ức tin là Dương Thiên Lôi vẫn có thể thoải mái thu phục, mấu chốt là vẫn còn hai tên cao thủ, có thứ nhất, tất nhiên sẽ có thứ hai. Nếu lúc đó Dương Thiên Lôi mà không địch lại thì chẳng phải quá mất mặt hay sao?

- Tư Không Hồi Ức đúng không? Tiểu Ức đã nói rồi, ngươi không đủ tư cách.

Dương Thiên Lôi đột nhiên mỉm cười, nói với vẻ lạnh nhạt.

- Ngươi… Có đủ tư cách hay không cũng không phải dựa vào lời nói, nếu như muốn bọn ta thừa nhận ngươi thì hãy đánh với ta một trận đi.

- Còn có ta.

- Ta.

Đúng lúc này, hai đạo kiếm quang trong nháy mắt đã bổ xuống, lại them hai cao thủ trẻ tuổi đáp xuống, người thứ nhất là Tiên thiên cấp sáu, một người khác thì quanh thân đều tản ra khí tức lãnh khốc, thiếu niên có ánh mắt lạnh như băng này chính là Tiên thiên cấp bảy.

- Đại ca… làm sao bây giờ?

Vu Tiểu Ức truyền âm hỏi, thanh âm có chút bối rối. Kỳ thật chỉ cần hắn nói một câu thì mấy người này cũng không dám lỗ mãng. Chỉ là, hắn đã từng khoác lác khoe khoang rất nhiều rồi, hơn nữa là tận đáy long cũng thật sự mong là vị đại ca Dương Thiên Lôi của mình có thể vang danh ở Vu gia bảo. Hắn cũng cảm thấy mặc dù có chút miễn cưỡng nhưng Dương Thiên Lôi hẳn là có khả năng này. Cho nên, trong khoảng thời gian ngắn, hắn đã quyết định sẽ không đổi chủ ý.

- Nhớ kỹ, nhìn đại ca đây, đại ca sẽ không để ngươi thất vọng.

Vẻ mặt của Dương Thiên Lôi vẫn không đổi, truyền âm nói lại một tiếng cho Vu Tiểu Ức.

Vu Tiểu Ức vừa nghe Dương Thiên Lôi nói vậy thì lập tức giật mình, trong nháy mắt, vẻ bối rối liền bị quét sạch, kiêu ngạo nói:

- Lần lượt từng người lên, chẳng lẽ các ngươi muốn lên cùng một lúc à? Cam đoan đại ca của ta sẽ khiến các ngươi thõa mãn, ha ha ha.

- Không cần, cùng lên đi.

Dương Thiên Lôi mỉm cười, thân ảnh nhoáng một cái, cả người liền phóng lên trời, vô thanh vô tức, vô cùng nhẹ nhàng bay về phía lôi đài giữa trường luyện võ.

- Oa, thật đáng ngưỡng mộ mà.

Trong đám người lập tức truyền tới vài tiếng kinh hô của mấy nữ hài, nguyên một đám lập tức chạy về phía lôi đài. Hơn nữa, ngay lúc này đã có vô số đệ tử trẻ tuổi của Vu gia từ khắp nơi chạy về trường luyện võ này.

- Hừ, một tên Tiên thiên cấp năm, không ngờ lại kiêu ngạo tới mức ấy, căn bản không xứng để sánh đôi cùng Thanh Nhã.

Tư Không Hồi Ức lạnh giọng nói, thân hình nhoáng một cái cũng bay về phía lôi đài.

| Tải iWin