TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Thiên
Chương 351: Lĩnh ngộ tam trọng ảo diệu


Mà lúc này, Tiêu Như Mộng vừa mới lĩnh ngộ ảo diệu của Phá Đan Thành Anh, hiển nhiên không bao lâu nữa là có thể đột phá tới Tiên Thiên cấp chín.

Điều này càng khiến cho Lâm Tâm Di cảm thấy một tia mặc cảm. Trước mặt Tiêu Như Mộng, nàng tựa hồ không còn bất kỳ ưu thế.

- A di thật là đẹp… Thúc thúc… sẽ thích nhân gia nữa sao?

Hai mắt to tròn của Lâm Tâm Di hiện lên một chút lo lắng.

Chỉ chốc lát sau, Lâm Tâm Di bỗng nhiên dẫu đôi môi nhỏ nhắn, xiết chặt nắm tay, đôi mắt tròn xoe đáng yêu lần nữa hiện lên ánh sáng kiên định, lẩm bẩm nói:

- Lâm Tâm Di, ngươi không thể không có lòng tin, thúc thúc nhất định thích ngươi, ngươi phải cố gắng lên, không thể để thua kém a di được!

Nghĩ tới đây, Lâm Tâm Di lặng lẽ lui ra ngoài, sau khi nhẹ nhàng đóng cửa lại, liền nhanh như chớp vọt về phía boong thuyền.

Ngay sau đó, Lâm Tâm Di đã hóa thành một đạo Kiếm quang, bay thẳng lên trời cao.

Lâm Tâm Di ngắm nhìn biển cả mênh mông vô bờ bến, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng dưới ánh nắng mặt trời soi xuống, tản mác ra quang mang sáng lạn khiến người người mê muội, ánh mắt của nàng ngập tràn sự tự tin và kiên định, dưới ánh mặt trời mà lao đi như một tia chớp, một đường thẳng về hướng Đông.

Lịch luyện, nàng muốn lịch luyện điên cuồng!



Một ngày, hai ngày, ba ngày…

Trong chớp mắt đã là năm ngày sau. Cũng đã đến hạn chót, kết thúc của lần lịch luyện thứ hai này.

Mấy ngày nay, tiểu nha đầu Lâm Tâm Di này giống như biến thành người khác vậy, càng lúc càng nghiêm khắc với mình, ngày ngày thương tích chồng chất, kiệt sức rồi mới quay trở lại, khiến cho Long Phá Lãng và Bạch Hà thấy vậy mà phập phồng lo sợ, kinh hồn táng đởm mãi không thôi.

Vốn hai lão còn cho là, ngày Lâm Tâm Di tiến vào trong phòng Dương Thiên Lôi thì có thể nảy sinh một chút gì đó, liền để ý mật thiết tới hành động của hai người, nhưng mà lúc Lâm Tâm Di trở ra lại, cũng không có cái gì khác biệt cả.

Lúc đi ra, tiểu nha đầu mặc dù râm quang đầy mặt, nhưng thân thể vẫn một mực thuần âm như cũ. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Hiển nhiên, tình hình hai người dự đoán cũng không có xuất hiện, điều này cũng khiến hai lão thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mấy ngày kế tiếp, Lâm Tâm Di điên cuồng tu luyện lại khiến cho hai lão đầu lo lắng, hoài nghi tiểu nha đầu này bị một cú đả kích nghiêm trọng nào đó.

Mà sau khi cẩn thận quan sát xong, lại thấy hình như không phải như vậy.

Bởi vì tuy mỗi lần Lâm Tâm Di trở về đều kiệt sức, thương tích chất chồng, nhưng tâm tình vẫn không sa sút chút nào.

Hơn nữa, mỗi ngày sau khi quay lại chữa thương và phục hồi xong, nàng đều lặng lẽ chạy tới cửa phòng Dương Thiên Lôi và Tiêu Như Mộng mà ngây ngốc một hồi lâu.

Có lúc không nhịn được mà khẽ đẩy cửa vào xem một chút. Ngay sau đó, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn ửng hồng lại đi ra ngoài, đồng thời lại xiết chặt nắm tay nhỏ nhắn, lẩm bẩm cái gì mà mình phải cố gắng lên.

Chuyện này khiến Long Phá Lãng và Bạch Hà nghĩ nát óc vẫn không hiểu.



Năm ngày, Dương Thiên Lôi và Tiêu Như Mộng liên tục tu luyện không ngừng nghỉ suốt năm ngày. Lần này tu luyện Âm Dương Niết Bàn kinh không phải là mấy lần như trước, mà chỉ duy nhất có một lần.

Bởi vì hai người căn bản không ngừng lại chút nào, cũng không hề nghỉ ngơi, năng lượng bên trong cơ thể cả hai dung hợp lại làm một, theo một quỹ tích mà phi thường phức tạp mà tuần hoàn, mỗi một chu thiên, sau khi vào trong cơ thể Tiêu Như Mộng sẽ lại một lần trùng kích vào bích chướng bình cảnh của nàng.

Hơn nữa, theo thời gian trôi qua, cổ năng lượng này càng lúc càng trở nên lớn mạnh, dọc đường không ngừng thơi luyện kinh mạch đi qua, hội tụ năng lượng quanh thân, một lần lại một lần đánh vào bích chướng bình cảnh của Tiêu Như Mộng.

Rốt cuộc, ngay tại ngày thứ năm, cũng là ngày cuối cùng, Phá Lãng Hào chỉ còn một canh giờ nữa thì sẽ khởi hành hướng tới địa điểm lịch luyện thứ ba, cổ năng lượng dung hợp trong cơ thể hai người cuối cùng cũng đã đạt tới trạng thái điên phong.

Khởi lên lần trùng kích tối hậu!

Tràn đầy, mạnh mẽ tới mức kinh khủng, tinh thuần, lại còn ẩn chứa năng lượng thần bí trong đan điền Dương Thiên Lôi đã dung hợp vào, giờ khắc này rốt cuộc cũng hoàn toàn bạo phát, trong phút chốc gần như điên cuồng mà ngưng thành một tuyến lao vào trong đan điền Tiêu Như Mộng.

Ngay lúc này, Dương Thiên Lôi và Tiêu Như Mộng đem tinh thần hoàn toàn sáp nhập vào trong, đồng thời đẩy niệm lực thăng lên tới cực hạn!

Ầm!

Một tiếng vang thật lớn đồng thời dội lên trong não hải hai người, năng lượng mạnh mẽ vô cùng rốt cuộc bạo phát hoàn toàn ra, từng đạo pháp tắc Thiên Địa thần kỳ vào giờ phút này đồng loạt ngập tràn bên trong não hải Dương Thiên Lôi và Tiêu Như Mộng.

Trong cơ thể Tiêu Như Mộng, ba viên kim đan đã được thôi luyện tới viên mãn, Khí Hải Hạ Đan, Thiên Đan, Nê Hoàn Thượng Đan cơ hồ cùng lúc nổ tung, hóa thành từng đạo năng lượng tràn đầy tinh thuần, điên cuồng mau lẹ, bắt đầu hướng về phía Khí Hải Hạ Đan của nàng mà hội tụ.

Cùng lúc đó, niệm lực của Dương Thiên Lôi và Tiêu Như Mộng đã sớm hợp lại làm một cũng điên cuồng dung nhập vào trong đan điền Tiêu Như Mộng.

Dàn dà….

Một hình người trắng ngần, chỉ bé bằng ngón tay thế nhưng tinh sảo dị thường đột nhiên hiện ngay Khí Hải Hạ Đan của Tiêu Như Mộng.

Phá Đan Thành Anh.

Hình người nhỏ bé kia khoanh chân mà ngồi, lơ lửng bên trong đan điền Tiêu Như Mộng, hai mắt khép hờ, ngũ quan tinh tế, mũm mĩm đáng yêu vô cùng, quanh thân tản mác ra từng luồng khí tức thánh khiết, rõ ràng chính là một Tiêu Như Mộng thu nhỏ.

Sau khi Tiểu Như Mộng được tạo thành, năng lượng sung túc dung hợp trong cơ thể hai người vậy mà không dừng lại một chút nào, lại bắt đầu vận chuyển lần nữa, lưu chuyển với một tốc độ kinh người, mỗi một lần chuyển qua Tiểu Như Mộng, cổ năng lượng này càng trở nên tinh thuần sau đó chảy ngược lại vào trong cơ thể Dương Thiên Lôi, phảng phất như đang ấp trứng vậy, có hiệu quả không thể tưởng tượng nổi, tưới nhuần Kim Đan bên trong đan điền Dương Thiên Lôi, khiến nó trưởng thành với một tốc độ khiến Dương Thiên Lôi cũng phải kinh ngạc, đến khi Kim Đan lớn bằng khoảng một trái trứng gà, hiển nhiên là đã thăng lên đến Tiên Thiên cấp sáu đỉnh phong, năng lượng vận chuyển không ngừng nghỉ bên trong cơ thể hai người rốt cuộc mới từ từ biến mất….

- Hô~~~

Cơ hồ cùng một lúc, Dương Thiên Lôi và Tiêu Như Mộng đồng thời mở mắt. Bốn mắt nhìn nhau, thâm tình ẩn chứa, trong mắt hai người tràn đầy hoan hỉ cùng với tình ý yêu thương nồng đậm.

Hiển nhiên lần tu luyện kỳ dị này mang đến hiệu quả xa xa ngoài tưởng tượng của hai người.

Tiêu Như Mộng một bước đạp nhập vào Tiên Thiên cấp chín.

Chuyện này đối với Tiêu Như Mộng mà nói, tuyệt đối là ngoài sức tưởng tượng, mặc dù nàng đã lĩnh ngộ ảo diệu cảnh giới Phá Đan Thành Anh của Tiên Thiên cấp chín, nhưng nếu muốn đột phá thì cần phải tích lũy một thời gian rất dài mới có thể trùng kích, mới có thể hoàn thành một bước này. Nhưng không ngờ đến là, chỉ trong thời gian có năm ngày, nàng liền phá tan chướng bích đột phá cảnh giới.

Nhưng mà, so với Tiêu Như Mộng mà nói, Dương Thiên Lôi mặc dù không tấn cấp, nhưng lợi ích mà hắn thu được lại lớn hơn không biết bao nhiêu lần so với Tiêu Như Mộng. Hắn hiểu rõ, Tiêu Như Mộng càng rõ hơn hắn, bởi vì tình cảnh khi tâm linh hai người hoàn toàn giao hoa, Tiêu Như Mộng rõ ràng thấy được Dương Thiên Lôi đã thu hoạch được cái gì.

Hắn đưa Kim Đan thôi luyện đến cảnh giới viên mãn.

Đây đối với thể chất biến thái của hắn mà nói, rõ ràng là bất khả tư nghị.

Nhưng chuyện này cũng không phải là thu hoạch lớn nhất của hắn.

So với việc từ trên người Tiêu Như Mộng lĩnh ngộ được pháp tắc Thiên Địa, thì kia cũng chỉ là một chút thu hoạch nhỏ bé không đáng kể tới mà thôi.

Pháp tắc Thiên Địa, trên lý thuyết thì chỉ có khi lịch luyện, dưới cơ duyên xảo hợp mới có thể lĩnh ngộ được. Nhưng mà lần này dưới công pháp song tu thần kỳ của hai người, dưới sự giao hòa chân chính của tâm linh, Dương Thiên Lôi thế mà lại trực tiếp lĩnh ngộ Tiên Thiên cấp bảy, cấp tám và cấp chín, cùng với ảo diệu của ba loại cảnh giới Thiên Đan, Nê Hoàn Thượng Đan cùng với Phá Đan Thành Anh từ trên người Tiêu Như Mộng.

Chuyện này có nghĩa là sao?

Có nghĩa là, Dương Thiên Lôi chỉ cần thông qua tu luyện, là có thể không có bất kỳ trở ngại nào cũng có thể đột phá tầng tầng chướng bích cảnh giới, tấn cấp đến Tiên Thiên cấp chín cảnh giới Phá Đan Thành Anh.

- Mộng Mộng, Tiểu Mộng Mộng của chúng ta ra đời rồi kìa.

Hai người nhìn nhau yêu thương cũng phải đến hơn nửa phút đồng hồ, Dương Thiên Lôi bỗng nhiên nở một nụ cười, nhìn chăm chăm vào tiểu phúc trơn bóng phẳng lỳ của Tiêu Như Mộng, vô cùng hưng phấn mà kêu lên.

- Cái gì mà Tiểu Mộng Mộng của ngươi, đó là Nguyên Anh của ta.

- Ha ha, chưa chắc là vậy đâu, ngươi không thấy nàng hàm chứa khí tức của ca sao?

Dương Thiên Lôi mỉm cười, nói.

Vừa nói chuyện, ánh mắt của hắn lại nhìn lên thân thể mềm mại không mảnh vải che thân của Tiêu Như Mộng, nhất là bờ ngực hoàn mỹ khiến Dương Thiên Lôi vừa thấy liền máu nóng hừng hực kia, càng nhìn máu trong người càng như sôi sục, Dương Thiên Lôi không chút do dực, người anh em này trực tiếp trần trụi ôm chặt lấy Tiêu Như Mộng không ngờ, ma trảo hèn hạ thế mà lại không có chút ngần ngại gì, tự nhiên áp thẳng vào đôi bờ ngực tròn trĩnh ưỡn thẳng đầy đặn của nàng.

Tiêu Như Mộng ưm một tiếng, nhất thời dựa hẳn vào Dương Thiên Lôi, giờ phút này, cảm ứng tâm linh giữa hai người phi thường hòa hợp, Tiêu Như Mộng thậm chí có thể cảm ứng rõ ràng Dương Thiên Lôi đang muốn làm gì. Cơ hồ trong nháy mắt, thân thể mềm mại của nàng trở nên nóng bỏng dị thường.

- Không nên, thiên Lôi, chúng ta mau mặc quần áo lại đi, tiểu nha đầu kia chắc là sắp quay lại tới nơi rồi…

Tiêu Như Mộng bỗng nhiên dùng sức đẩy Dương Thiên Lôi ra, nói.

- Ách… hình như vậy… Tiểu nha đầu này thực sự đáng bị đánh đòn.

Nghe Tiêu Như Mộng nói vậy, Dương Thiên Lôi lúc này cũng không dám làm gì nữa.

- Đúng là nên đánh!

Tiêu Như Mộng nhất thời có chút giận dỗi, nói ào ào:

- Thiên Lôi, mau thành thật khai báo, có phải hai người các ngươi…. Đã làm gì hay không?

Nhớ tới Lâm Tâm Di, Tiêu Như Mộng liền vô cùng khó xử, không biết nói gì cùng với tức giận, lại thêm vô cùng bất đắc dĩ.

Năm ngày này, tiểu nha đầu Lâm Tâm Di thế mà lại tiến vào trong phòng Tiêu Như Mộng đến ba lần.

Trừ lúc đầu gây ra ảnh hưởng lớn với Tiêu Như Mộng ra, hai lần còn lại cũng không còn ảnh hưởng gì tới việc tu luyện của Tiêu Như Mộng, nhưng lại để lại một mầm mống rất lớn trong lòng nàng.

Thứ mầm mống này chính là, cảnh tượng kiều diễm mà ám muội giữa nàng và Dương Thiên Lôi, ấy thế mà bị tiểu nha đầu này thấy sạch.

Lần đầu tiên có thể nói là lỡ xông vào, nhưng hai lần sau, tiểu nha đầu này cũng không có lập tức rời đi, mà Tiêu Như Mộng khi ấy tâm tình khẩn trương cũng rõ ràng cảm ứng được tiểu nha đầu này đứng quan sát hai người cũng phải mấy phút đồng hồ, xong mới lặng lẽ lui ra ngoài.

Chuyện này xấu hổ tới mức nào? Phải biết rằng, Tiêu Như Mộng và Dương Thiên Lôi có thể nói là hoàn toàn xích lõa, hơn nữa tình cảnh hai người khi ấy đúng là tuyệt đối không thể để bất luận người nào thấy được.

Chỉ vào một điểm này, cũng khiến cho Tiêu Như Mộng vô cùng xấu hổ, khó xủ và buồn bực. Nhưng tiểu nha đầu Lâm Tâm Di này mấy ngày sau đó lại còn tiến vào thêm hai lần nữa, hơn nữa thời gian mỗi lần ghé lại ngày càng lâu…

Kia đúng là trần trụi quan sát và thưởng thức mà.

Tình cảnh này Tiêu Như Mộng làm sao có thể chịu nổi.

Hơn nữa, Lâm Tâm Di sở dĩ lớn mật như vậy, dám nhìn lén hai người tất nhiên là có nguyên nhân, đó là do tiểu nha đầu này và Dương Thiên Lôi khẳng định đã có động tác gì đó cực kỳ thân mật, mặc dù không có đi đến bước cuối cùng, nhưng tuyệt cũng không khác nhau là mấy.

Nếu không sao Lâm Tâm Di có thể dám lớn mật như thế? Hơn nữa còn không cảm thấy xấu hổ?

- Khụ khụ… Mộng Mộng, cái kia… Ngươi cũng biết, tiểu nha đầu này thực sự vô cùng nhiệt tình… mà hơn nữa, kia, hai người chúng ta luôn như vậy… như vậy, nhưng thủy chung không có gì cả… Cho nên…. Nó, đúng, chính là nó, nó rất không nghe lời ra, trực tiếp khiến ta không thể khống chế được bản thân mình… Mộng Mộng, ngươi không trách ta chứ?

Lời nói của Dương Thiên Lôi có chút vô sỉ. Nhưng cũng đủ thẳng thắn, hắn cũng không muốn giấu diếm Tiêu Như Mộng cái gì. Loại chuyện này chỉ có thẳng thắn đối diện, mới không dẫn đến những phiền toái không cần thiết.

Nếu không quả bom này tích lũy ngày một nhiều, thời điểm nổ tung tuy muộn hơn, nhưng lực sát thương cũng càng lớn hơn rất nhiều. cho nên, thừa dịp uy lực bạo phát của nó còn nhỏ, cho nó nổ tung ra lại là lựa chọn sáng suốt nhất.

- Ngươi… Các ngươi làm chuyện kia rồi?

Nghe Dương Thiên Lôi nói, Tiêu Như Mộng bỗng nhiên nghĩ tới chuyện kia, sắc mặt không kìm được mà trở nên tái nhợt, dĩ nhiên, cũng không phải nàng trách cứ Dương Thiên Lôi cùng Lâm Tâm Di làm chuyện đó, mà sâu trong lòng nàng nghĩ tới chuyện đó, tự nhiên sẽ xuất hiện sự sợ hãi không cách nào khống chế được.

| Tải iWin