TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đấu Thần
Chương 121: Đấu Hoàng đấu với Đấu Hoàng

Đả tự: Sided Lovettt

***

Trên bầu trời, chiếc vòi rồng khổng lồ dưới sự chỉ huy của Hải Kim đã lao về hướng Cung Vô Song. Trong vòi rồng là vô số tiếng gào thét, còn có rất nhiều lưỡi kiếm gió bắn ra. Chưa nói đến cái khác, chỉ riêng những lưỡi kiếm gió này thôi người bình thường cũng không thể chống đỡ nổi rồi.

Những nơi chiếc vòi rồng lướt qua, cây cối rậm rạp lập tức biến thành vùng đất khô cằn đầy cát. Ngay cả hai vị Đấu Vương nhìn thấy chiêu này cũng phải chạy ra xa, e là đến bọn họ cũng không dám dây vào trận chiến giữa hai cường giả Đấu Hoàng.

Mà chỗ của Lý Dật đang đứng thì đúng là rất xa nên cũng không bị ảnh hưởng gì.

Chỉ có điều cuộc chiến giữa Đầu Hoàng thường ngày hiếm có thế nào? Hắn đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội này, chỉ nheo mắt đáng quan sát.

- Thủ đoạn hay!

Nhìn chiếc vòi rồng đang lao tới, Cung Vô Song cười lạnh, thanh kiếm đấu khí trong tay chém về phía trướng, lập tức có một đạo Băng Diệm cao mấy trượng bắn ra từ thanh kiếm, xông thẳng về phía vòi rồng.

Vào thời khắc chiếc vòi rồng cuồng bạo đâm sầm vào đạo Băng Diệm sôi sùng sục, không gian dường như muốn nổ tung.

Uynh~~

Một tiếng nổ kinh thiên động địa, cả khu rừng dường như bị tiếng nổ làm cho trung chuyển.

Nhưng chấn động không dừng lại ở đó. Dưới sự thúc động của hai bên, đạo Băng Diệm và chiếc vòi rồng đã hơi tách ra lại lao vào nhau, cảm giác như không bao giờ dừng lại vậy.

Mỗi lần va chạm là một lần vô số Băng Diệm và lưỡi kiếm gió bay ra. Bốn bề như gặp phải đại họa tai ương, không phải bị đóng băng thì bị cắt vụn. Cuối cùng, mỗi lần đâm sầm vào nhau dường như đều có thể tạo ra vô vàn vết rạn nứt trong không trung.

- Bùm~~

Lần va chạm cuối cùng, Băng Diệm và vòi rồng đâm vào nhau không tách ra nữa, mà như hai con rắn đang liều mạng quấn lấy nhau, rồi lao lên trời, đến một lúc nào đó thì phát nổ!

Giống như một vầng mặt trời nhỏ vừa nổ tung. Ánh xanh của những lưỡi kiếm gió và màu trắng của Băng Diệm bao phủ, nhấn chìm toàn bộ trời đất!

Nhưng chiều này kết thúc không có nghĩa là cuộc chiến đấu giữa hai bên đã phân thắng bại... Thậm chí có thể nói rằng đây chỉ là chiều hai bên dùng để thăm dò đối phương mà thôi!

Đương nhiên, nếu mất mạng với chiêu thăm dò này thì sau đó không cần đánh tiếp nữa.

Nhưng nhìn tình hình bây giờ thì dường như...

Vào thời khắc Băng Diệm và những lưỡi kiếm gió tan dần, đôi cánh Băng Diệm sau lưng Cung Vô Song bỗng khẽ đập, cả người lao về phía trước, thân hình như một tia điện, đem theo sóng năng lượng bốn bể, dường như đã kết tụ một chiêu tấn công vô cùng mạnh mẽ.

Dường như rất lâu, cũng dường như chỉ trong chớp mắt, Cung Vô Song đã xuất hiện sau lưng Hải Kim. Thanh trường kiếm đấu khí trong tay khẽ động lập tức đâm thẳng về phía lưng Hải Kim. Lúc này, Băng Diệm trên mũi kiếm sùng sục sôi, khiến thanh kiếm to ra mây thước.

Keng... keng... keng...

Lưng Hải Kim như có mọc mắt, đôi cánh đấu khí màu lưu ly bỗng rung lên đỡ thanh kiếm đấu khí của Cung Vô Song. Tiếng va chạm giòn tan không ngừng vang lên. Trong sự tấn công như vũ bão của Cung Vô Song, đôi cánh đầu khí của Hải Kim phòng ngự lại vô cùng hoàn hảo, cứ thể đỡ được hết đòn tấn công của Cung Vô Song

Lý Dật ở đằng xa có cảm giác đã được mở rộng tầm mắt, bất giác cảm thán:

- Ta còn tưởng cánh đấu khí chỉ dùng để bay thôi, không ngờ lại có cả tác dụng này...

Xà Tôn Giả thản nhiên:

- Cánh đấu khí bình thường thì đúng là chỉ dùng để bay, nhưng đây là Hải Kim... Rõ ràng là hắn đã tu luyện một loại Đấu kỹ kỳ lạ nào đó, vì thế cánh đấu khí vốn màu xanh của hắn mới biến thành màu lưu ly. Mà loại Đấu kỹ này có lẽ ngoài việc khiến hắn bay nhanh hơn ra, còn có thể giúp cánh đấu khí của hắn có tác dụng tự động bảo vệ... Xem ra, kẻ kế nghiệp nghìn năm của Bắc Đẩu Tổng quả nhiên không đơn giản...

- Sự bảo vệ tự động...

Lý Dật chép miệng, nhưng hắn cũng rõ, những chuyện này hắn không ngưỡng mộ nổi, chỉ có thể nheo mắt mà nhìn.

Trước những chiêu kiếm như triều cường, Hải Kim vẫn vững như bàn thạch, để mặc cho đôi cánh đấu khí của mình chống đỡ.

Nhưng đồng thời, tay Hải Kim không ngừng biến hóa thủ ấn. Trong một tích tắc, hắn bỗng quay người lại, hai tay đẩy về phía trước, vô số cuồng phong lao về phía Cung Vô Song.

- Cuồng Phong Thiên Niên Vũ!

Vô vàn luồng gió như những con rắn hổ mang lao tới, khiến thế tấn công của Cung Vô Song hơi yếu đi. Nàng khẽ điềm chân trên không trung thân hình lui sau vài mét, đồng thời ánh mắt Cung Vô Song lóe sáng chi quyết bên tay trái không ngừng biến hóa. Vào lúc một luồng gió sắp đâm vào người mình, Cung Vô Song khẽ hét nhỏ, tay trái đấy về trước:

- Vạn Lý Băng Phong!

Theo sau tiếng hét đó là một đạo hàn phong tuôn ra từ tay trái Cung Vô Song. Khi hai luồng gió đâm vào nhau, một tiếng nổ vang lên, hai bên gần như cùng lúc tiêu tan.

- Nực cười, ngươi tưởng như thế là có thể ngăn cản được ta sao?!

Hải Kim cười ha hả, thân người đột ngột biến mất, rồi xuất hiện trước mặt Cung Vô Song. Lần này là một đòn cước!

- Kinh Vân Thoái!

Trên chân phải Hải Kim là từng lớp từng lớp đấu khí, đấu khí tạo nên hình một cái chân thú kỳ dị, đạp xuống đầu Cung Vô Song

Cung Vô Song khẽ nhăn mày. Thanh trường kiếm bằng đầu khí giơ về phía trước, các dòng nước chuyển động xung quanh, tức thời tụ lại thành một tấm lá chắn huyền bằng không lò!

- Thiên Niên Huyền Băng Thuẫn!

Rắc~~

Một cước đạp lên tấm lá chắn, đấu khí màu xanh lá cây không ngừng sục sôi. Sau đó là một chuỗi tiếng răng rắc giòn tan vang lên, trên tấm lá chắn xuất hiện vô số những vết nứt như mạng nhện, rồi uỳnh một tiếng, tan biến trong không khí.

Chiếm lợi thế, Hải Kim cười lạnh, hắn không hề có ý thương hoa tiếc ngọc, một cước nữa lại đá xuống tốc độ nhanh như chớp xẹt.

Thế tấn công sắc lạnh này khiến Cung Vô Song không thể không tránh, đôi cánh Bằng Diệm không ngừng nhấp nháy, thân hình Cung Vô Song cũng di chuyển liên tục, gần như không còn sức đánh trả.

Nhưng Lý Dật ở phía xa thì biết rõ, tuy lúc này Cung Vô Song nhìn thì có vẻ đang ở thế hạ phong nhưng nếu nói đã phân thắng bại thì còn quá sớm! Trừ phi người nào có Đấu kỹ gì có thể một chiêu chí mạng nếu không thì vẫn chưa biết được cuộc chiến này sẽ kéo dài bao lâu.

Lý Dật quan sát trận chiến ngày càng kịch liệt, còn cả những luồng đấu khí trong không trung trong lòng có cảm giác vô cùng khó tả. Đến lúc này, lần đầu tiên hắn có cảm giác mình lừa được Cung Vô Song không chỉ vì hắn biết tính toán, xem ra cái vận may này cũng quyến luyến hắn lắm!

- Hai người bọn họ không phải cứ đánh thế mãi đấy chứ?

Lý Dật quan sát một hồi thì chau mày nói.

Xà Tôn Giả trả lời:

- Có lẽ hai người đó không có cái hứng thú đấy đâu. Thật ra với thanh thế hiện nay của chúng thì những cường giả ở vùng quanh Sơn mạch Nạp Gia này đều cảm ứng được rồi. Còn vì sao vẫn chưa đến thì chắc là chúng kiểm chút lợi... Điều này có lẽ hai người bọn họ cũng biết rõ, vì thế không ai dám đánh đòn quyết định. Trận đấu tuy có vẻ kịch liệt nhưng chúng đều giữ chiêu cuối cùng... Nhưng mà, tiểu nha đầu kia thì đang ở thế hạ phong rồi!

- Sao lại nói vậy?

- Ngươi đừng quên, Hải Kim còn có hai gã thị tùng cấp Đấu Vương. Tuy hai kẻ đó không có ảnh hưởng gì lớn đến trận đấu nhưng trong tình hình cân bằng hiện nay, nếu có bất cứ thay đổi gì, chưa biết chừng sẽ có kết cục thế nào đâu... Có điều...

Lý Dật nhăn trán:

- Có điều gì?

Xà Tôn Giả nói:

- Tuy cái gọi là Thiên Phong Thất Hoàng của các ngươi chỉ là trò cười, thế nhưng những người này lại rất coi trọng danh dự của mình. Vì thế, dù Hải Kim có rơi xuống thế hạ phong hắn cũng không thể dày mặt mà bảo hai tên thị tùng ra tay... Vì thế, chỉ có thể gắng gượng như vậy... chúng ta cũng cứ xem thôi.

Lý Dật nhếch mép:

- Ta đâu có nhiều thời gian mà ở đây xem. Lão quỷ, ngươi nói xem nếu ta ra tay thì có tác dụng gì không?

- Ngươi?

Xà Tôn Giả cười:

- Ngươi có lẽ không đủ để Đấu Hoàng người ta nhét kẽ răng... đừng có vội đi liều mạng như thế...

Lý Dật trợn mắt, thở dài:

- Có điều, chúng ta đâu có nhiều thời gian mà lãng phí chứ!

Xà Tôn Giả thản nhiên:

- Không phải ngươi lãng phí thời gian, lúc này coi như các ngươi đã hoàn toàn bị cấm cố rồi. Trước khi chuyện này chưa xong thì các ngươi thoát được sao? Vì thế... tiểu tử, ta có lời khuyên này cho ngươi...

- Lời khuyên gì?

- Việc cướp bảo vật này thật hiếm có! Chi bằng người xúi giục tiểu nha đầu kia ra tay, ngươi cũng có chút lợi lộc... Có một Đấu Hoàng cường giả làm hậu thuẫn, thực lực của ngươi chắc chắn không kém. Huống hồ, đồ một Đấu Hoàng cường giả để lại, làm gì có thứ gì đơn giản? Chưa biết chừng còn là Đầu kỹ cấp Bạch Hổ...

Xà Tôn Giả cười gian xảo, khơi gợi trong đầu Lý Dật một vài ý nghĩ.

Chiêu số mình biết tuy lợi hại, nhưng mà dùng thì quá tốn thời gian, nhưng nếu có được Đấu kỹ Bạch Hổ thì...

- Huống chi, các ngươi đã gia nhập vào chuyện này rồi, cướp được thì coi như có lợi, không được thì cũng chẳng có thiệt hại gì đúng không nào?

Lời nói này khiến tim Lý Dật khẽ đập nhanh lên một chút, hắn khẽ mỉm cười:

- Được rồi, nếu vị Phong Hoàng Hải Kim này ép bọn ta tham gia trò chơi này thì cứ theo ý nguyện hắn đi... Chỉ là không biết trận đấu này sẽ kéo dài bao lâu...

- Có lẽ không lâu đâu...

Xà Tôn Giả cười kỳ quái:

- Có kẻ bắt đầu hành động rồi!

Lý Dật chau mày không nói gì, chỉ ẩn nấp kỹ hơn, ánh mắt vẫn tập trung lên trời.

Hai bóng người trên trời vẫn truy đuổi nhau với tốc độ chóng mặt, dù thỉnh thoảng và chạm, có phát nổ vài lần nhưng dường như không ảnh hưởng nhiều đến chiến cục.

Đột nhiên, Hải Kim bỗng dừng lại, hắn bình thản nhìn Cung Vô Song cũng đã dừng lại ở phía xa, cười hàm tiếu nói:

- Không tồi, bao nhiêu năm rồi, chưa từng có kẻ nào không hề bị thương sau bao nhiêu chiêu của ta như thế... Cái khác không nói, chỉ với thành tích này thôi cũng đủ cho người có uy danh hiển hách ở Đế quốc Thiên Phong rồi. Chỉ có điều... ngươi cũng đã thành công trong việc khiến ta nghiêm túc hơn.

Cung Vô Song khẽ lắc đầu:

- Phong Hoàng đừng xem nhẹ mình như thế. Ta biết người chưa dùng hết thực lực... Nếu đã đánh thì hãy nghiêm túc đi!

Hải Kim khẽ cười:

- Thú vị... nếu người đã không biết tốt xấu... vậy thì cũng đừng trách ta. Vốn dĩ ta thấy người trẻ tuổi mà đã lên đến cấp Đấu Hoàng cũng có lòng ngưỡng mộ. Giờ xem ra ta không thể không giải quyết ngươi rồi, không thì sau này ta sẽ có một đối thủ bất phàm!

Cung Vô Song cười nhạt:

- Phong Hoàng quá khen, sự việc đến nước này chẳng qua là do Phong Hoàng ép quá thôi. Nói nghiêm túc thì chúng ta có thù hận gì đâu?!

- Ngươi nói không sai, chỉ là nữ nhân, đến nước này, người cảm thấy lời đó còn có ý nghĩa gì sao?

Hải Kim cười lạnh lùng.

- Đương nhiên là không!

Cung Vô Song mỉm cười.

- Nếu đã thế... vậy thì đừng trách ta không khách khí!

- Vậy sao?

- Là người tự tìm cái chết thôi!

| Tải iWin