Đả tự: Sided Lovettt
***
Lý Dật khẽ cười:
- Đấu Hoàng cường giả thì ta đương nhiên có thể tóm ra được, chỉ có điều giờ Cung tỷ tỷ có thể ra tay toàn lực được không?
Tóm ra được? Ngươi nghĩ Đấu Hoàng cường giả là chuột trên đường, muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu chắc? Cả cái Đế quốc Thiên Phong này cũng chỉ có bảy người a!
Cung Vô Song trợn mắt, nhưng vẫn trả lời:
- Lúc này tuy ta chỉ dùng được một nửa sức mạnh nhưng nếu mạo hiểm thì dùng ra được thực lực Đấu Hoàng cũng không phải không thể. Có điều ngươi lôi đâu ra được Đấu Hoàng cường giá?
Chữ "lôi" được Cung Vô Song nói cực kỳ rõ ràng. Cô ta thật sự không tin là Lý Dật có thể tìm được một Đấu Hoàng. Trong hoàn cảnh này, ngoài việc chạy trốn ra thì gần như hai người không còn lựa chọn nào tốt hơn nữa.
Lý Dật cười lớn:
- Cần Đấu Hoàng đâu có khó khăn? Trước mặt người không phải là một người đó sao?
Cung Vô Song chau mày:
- Ngươi nói là ngươi? Tuy đúng là người rất lợi hại nhưng Đấu Giả chỉ là Đấu Giả... ngươi...
Chưa nói hết câu thì Cung Vô Song không thể nào ngậm lại đôi môi hồng đào của mình nữa, chỉ vào Lý Dật, Cung Vô Song lắp bắp:
- Ngươi... ngươi... ngươi...
Lúc này Lý Dật được bao quanh bởi một lớp đấu khí màu đỏ máu, toàn thân rất khó chịu, đồng thời cũng có một đôi cánh đấu khí màu đỏ mọc ra phía sau lưng hắn.
Đấu khí hóa cánh, Đấu Hoàng cường giả!
Tuy khí tức của hắn không phát ra nhưng rõ ràng là hắn đã là Đấu Hoàng.
Nhìn nét mặt Cung Vô Song Lý Dật cười miễn cưỡng:
- Đừng có nói lăng nhăng nữa, cố sức đến trạng thái này ta không giữ được lâu đâu, chúng ta tốc chiến tốc thắng thôi!
- Ừm!
Cung Vô Song cũng biết giờ không phải lúc đề kinh ngạc, hơn nữa, hắn cũng vốn là kẻ không thể nhìn thấu được. Cung Vô Song khẽ dậm chân, một đạo hàn khí tỏa ra, đôi cánh Băng Diệm xuất hiện, hai người nhìn nhau, gần như đồng thời cũng vung một đạo đấu khí khồng lồ.
Uỳnh~~
Trên không trung cái cấm chế vô hình kia dường như bị chấn động dữ dội. Cả không gian rung chuyền, những đợt sóng của vụ nổ khiến toàn bộ hòn đảo nghiêng ngả.
- Không đủ, lại lần nữa!
Lý Dật hét lên, hai tay kết ấn kỹ vung lên lần nữa, lại một đạo đấu khí màu đỏ bay ra.
Phối hợp với Lý Dật, tay phải Cung Vô Song cũng vung ra một đạo đấu khí trong suốt như pha lên.
Rắc~~
Lần này, trên cấm chế xuất hiện vài đường nứt nhỏ, những vết nứt hình mạng nhện xuất hiện giữa không trung nhìn rất kỳ quái.
Cả hai đều là người thông mình, lúc này không nói gì, đôi cánh đấu khí cùng đập mạnh, hai tay liên tiếp bắn ra những đạo đấu khí về phía trước.
Uỳnh~~uỳnh~~uỳnh~~
Một chuỗi tiếng nổ vang lên, rồi "tinh" cấm chế vốn đã lắc lư sắp đồ cuối cùng cũng nát vụn. Đồng thời cái cửa lớn trên vách động bị vỡ ra một đường nứt do một loạt đòn oanh kích lúc nãy.
- Vào!
Hai người nhanh chóng đi vào trong.
Sau khi hai người đi vào thì cánh cửa lại từ từ đóng lại, đấu khí cấm chế đã bị phá vỡ lại dần dần hồi phục về nguyên trạng, cuối cùng biến mất.
Bốn bề lại trở về yên tĩnh, cứ như chưa từng có ai xuất hiện ở đây vậy.
...
Phía trên đống tàn tích, cuộc chiến giữa Ba Lâm và Hải Kim đã trở nên vô cùng kịch liệt, thỉnh thoảng trên trời lại có đầu khí oanh tạc. Vì thế mà không có kẻ nào dám bén mảng đến gần trong phạm vi bán kính vài dặm.
Ai cũng hiểu cuộc chiến ở cảnh giới này, dù chỉ bị những đợt dư âm, chưa biết chừng ngay cả Đấu Vương cường giả cũng sẽ chết một cách vô duyên vô cớ.
Bảy Đấu Vương đang đánh nhau phía dưới đã tự động di chuyền chiến trường cách xa hai con người kia ra.
Thậm chí khi bảy Đấu Vương động thủ, trừ Diệp Vô Đạo và Nghiêm Khánh ra thì những kẻ khác cũng không dốc nhiều sức, mà chỉ đánh đối phó. Vì tình hình trước mắt đã rất rõ ràng sự thắng bại giữa các Đấu Vương chẳng quyết định được điều gì cả.
Mà bên nào còn lại cuối cùng thì chủ yếu dựa vào trận đánh ở trên trời kia!
Trong một giây nào đó, hai người đang quyết chiến trên trời bỗng đột ngột ngừng lại, cùng nhìn về phía trên đống phế tích của một tòa Thần Điện ở phía xa, ánh mắt lóe lên chút kinh ngạc.
Thân là Đấu Hoàng cường giả, năng lực cảm ứng của Ba Lâm và Hải Kim đều khá tốt. Vào lúc đó, dường như cả hai đều cảm nhận được hình như có hai Đâu Hoàng cường giả đang dốc toàn lực đánh ra một đòn ở dưới sâu đống phế tích.
Dù rằng qua một lớp đất nên cảm ứng này nhạt đi nhiều, nhưng loại khí thế đó của Đấu Hoàng cường giả thì không thể che giấu nồi!
Hai người còn chưa hết ngạc nhiên thì một đợt khí tức nữa lại tỏa ra, đồng thời hết lượt này đến lượt khác, hai người nhìn nhau lần nữa, cả hai đều nghĩ đến một khả năng...
Đấu Hoàng Mộ địa!
Nếu hai Đấu Hoàng cường giả đánh nhau long trời lở đất ở đây, nhưng kết quả lại bị bọn dưới lợi dụng như thế thì thật mất mặt!
Hai người chỉ nhìn nhau một cái coi như đã thầm giao kèo hai bên rút lui. Dù thù hận hai bên sâu nặng thế nào thì giờ cũng không phải lúc tiếp tục đánh nhau.
Hai người phía trên dừng tay, những kẻ phía dưới đương nhiên cũng nhanh chóng tách nhau ra.
...
Hai bóng người cùng lúc đáp xuống mặt đất, đôi cánh nhanh chóng thu hẹp lại rồi cùng thở ra một hơi.
Lý Dật nghiến răng nghiến răng vò mặt mình. Vừa rồi Xà Tôn Giả dùng cơ thể hắn đề sử dụng sức mạnh Đấu Hoàng, nhưng rõ ràng là cơ thể hắn đúng là không thể chịu đựng được sức mạnh đó. Xem ra chưa tu luyện được đến cảnh giới Đấu Sư, dù muốn dùng loại sức mạnh này cũng không thể!
Cung Vô Song ở bên cạnh nhìn Lý Dật với ánh mắt ngạc nhiên, phát hiện thực lực của hắn vẫn là Tứ Tinh Đấu Giả, không kìm được liền hỏi:
- Lý Dật, nếu ta không nhầm thì vừa rồi ngươi không dùng sức mạnh của chính mình, mà là dùng thủ đoạn khác đúng không?
Được một lúc Lý Dật mới nói:
- Điều này quan trọng lắm sao?
- Không...
- Không thì được rồi.
Lý Dật cười:
- Chỉ cần Cung tỷ tỷ nhớ là ta có thể nâng cao sức mạnh của mình lên cấp Đấu Hoàng bất cứ lúc nào là được. Còn về sức mạnh đấy có thuộc về ta không thì người không cần lo.
Cung Vô Song cười nhạt, như vậy là chủ đề này coi như đã chấm dứt ở đây.
Cả hai đều biết rõ, ở Đại lục Đấu Thần, cái thế giới cá lớn nuốt cá bé, cường giả vi tôn này thì có sức mạnh là có quyền phát ngôn, không cần biết sức mạnh ấy ở đâu ra.
Cung Vô Song vốn phiền muộn vì mình phải làm bảo tiêu cho Lý Dật ba năm, nhưng đến lúc này trong lòng lại không biết đang có cảm xúc gì?
- Được rồi... chúng ta xem xem rốt cuộc có gì...
Lý Dật khẽ hít một hơi, lấy ra ngọn một cái đuốc nhỏ, châm lửa, và rồi cả không gian phía sau cánh cửa đã xuất hiện.
Đó dường như là một cái sơn động không rộng lắm, nhưng dưới ánh lửa lại có vẻ rất u ám và thần bí. Trên bốn bức vách của sơn động thì có rất nhiều những dấu vết mà Lý Dật nhìn qua là biết do người tu luyện loại Đấu kỹ gì đó để lại...
Nhưng có lẽ vì nó đã có quá lâu rồi nên Lý Dật không nhìn ra được đó là thứ Đấu kỹ gì.
Nhìn về phía sau trong sớm động Lý Dật cười hề hề:
- Đấu Hoàng Mộ địa, Đấu Hoàng Mộ địa... đến lúc này thì đây mới có vài phần giống Mộ địa à... Hy vọng thứ bên trong không khiến ta thất vọng!
Nói rồi, Lý Dật giơ cây đuốc lên cẩn thận từng bước đi vào trong.
Mặt Cung Vô Song khẽ biến sắc, nhưng vẫn nhanh chóng theo sau. Cô ta không sợ gì, chỉ sợ gặp phải cơ quan, cạm bẫy gì đó. Nếu tên tiểu tử kia mà xong đời thì không phải mình cũng đi theo luôn sao?
Tuy hắn nhìn không đến nỗi ngu ngốc nhưng chuyện gì cũng sợ cái chẳng may...
Đúng lúc Cung Vô Song đang nghĩ ngợi linh tinh, cũng không biết đã đi được bao lâu rồi, Lý Dật bỗng dừng lại cười:
- Hình như... chúng ta đến nơi rồi.
Quả nhiên, trước mắt hai người lúc này là một cánh cửa bằng đá, nhưng trước cánh cửa là một mảnh đất trống khổng lồ, xem ra có vẻ không có nguy hiểm gì.
Nhưng theo bản năng hai người đều cảm nhận được có gì đó khác thường nhìn nhau một cái rồi bất giác lùi lại vài bước.
Lý Dật khẽ thở ra một hơi rồi nói nhỏ:
- Xem ra, chuyện này không dễ như ta tưởng. Đấu khí cấm chế ban nãy là thử thách đầu tiên... tuy cánh cửa này chắc chắn chính là nơi chúng ta cần đến nhưng ta không tin khoảng đất trống này chỉ để đó làm cảnh...
- Ý ngươi là...
- Còn có ý gì được nữa.
Lý Dật cười khổ:
- Đi thôi, thời gian của chúng ta không nhiều, đến nước này rồi dù có nguy hiểm thì cũng phải liều thôi... Chẳng lẽ lại quay về. Nhưng mà phải cẩn thận!
Nói rồi, tay phải Lý Dật rung lên và một thanh kiếm trường kiểm xuất hiện trong tay hắn.
Nhìn dáng vẻ cẩn thận của Lý Dật, Cung Vô Song chau mày, rồi tụ đấu khí thành chiếc áo giáp, hai người nhìn nhau rồi cùng bước lên một bước...
Rắc...
Chưa đi được mấy bước thì từ xung quanh vang lên hàng loạt tiếng nứt vỡ kinh thiên động địa. Lý Dật dừng lại, Cung Vô Song nói:
- Lùi lại mau!
Vừa dứt lời, hai người nhanh chóng vụt lại về phía sau rồi sau đó là một loạt tiếng như nhà cửa đổ sập, cuối cùng là một cái bóng khổng lồ lao về phía hai người vừa đứng.
Uỳnh!!!
Một trận gió tanh thổi tới, dường như có thứ gì như một đoạn dây thừng vụt tới.
Cung Vô Song khẽ nhắn trán, vung tay lên, hàn bằng đấu khí lập tức kết tụ trước mặt hai người thành một tấm lá chắn bằng băng.
Lá chắn vừa được hình thành thì một loạt tiếng leng keng vang lên, không lâu sau lá chắn đã xuất hiện vài vết nứt, rồi vỡ tan.
Lý Dật nhìn nhau kinh ngạc.
Cung Vô Song là Đấu Hoàng cường giả, tuy lúc này chỉ còn một nửa sức mạnh nhưng chắc chắn mạnh hơn cường giả bình thường nhiều lần. Vậy mà lá chắn bằng của cô ta lại bị phá vỡ, vậy đối phương...
Nghĩ đến đây Lý Dật ném ngọn đuốc trong tay đi, dựa vào ánh sáng đó, hai người mới nhìn thấy một cái đầu hình tam giác đang há to mồm phun ra từng ngụm máu lớn, một cái lưỡi đang khẽ ngoe nguẩy trong cái mồm.
- Đây là cái quỷ quái gì vậy...
Lý Dật nói.
Cung Vô Song nói với vài phần mơ hồ:
- Có thể phá vỡ phòng hộ của ta, thực lực của đối phương có lẽ tương đương Đấu Vương cường giả, nếu là Ma thú thì là Ma thú cấp bốn...
Vừa dứt lời thì hai người cũng khẽ hít một hơi sâu...
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đấu Thần
Chương 130: Phá vỡ cấm chế
Chương 130: Phá vỡ cấm chế