Đả tự: Sided Lovettt
***
Sáng sớm, ba ngày sau.
Trong tiểu viện nhỏ ngoài Vân Thủy Thành, một thanh âm lanh lảnh đột nhiên vang lên từng trận. Trong chốc lát, băng tinh đang bao trùm khắp nơi vỡ thành từng mảnh nhỏ!
Lý Dật chậm rãi bước ra khỏi gian phòng, trên người mặc áo bào hắc sắc, nhìn Cung Vô Song đang đứng trong sân, khẽ cười nói:
- Mấy ngày nay vất vả cho Cung tỷ tỷ hộ pháp rồi...
- Vậy thì tiếp sau đây, cơ hồ cũng nên đi phó ước rồi a...
Trong Vân Thủy Thành đã vô cùng náo nhiệt. Ở đây mấy ngày, những nhân vật có danh tiếng có máu mặt ở khu vực Tây Bắc này, cơ bản đều đã lộ diện qua một lần. Còn những người bình thường khác, càng giống như lũ kiến nhìn thấy mồi, chen nhau mà đến.
Điều này khiến cho nhân khí của tòa đại thành này cơ hồ trong thoáng chốc đẩy lên cao trào.
Thứ nhân khí này, từ lúc có Vân Thủy Thành đến nay, chỉ xuất hiện mấy lần, thế nhưng lần nào cũng là trong Vân Thủy Thành đều có chuyện lớn diễn ra.
Thế nhưng lần này, muốn nói là chuyện lớn... Cơ hồ lại không giống lắm.
Trong các ngõ phố của Vân Thủy Thành, đám Dong binh và cường giả nhốn nháo khoác vai bá cỏ những người mình quen biết. Các bên đều đang nói về chủ đề nóng bỏng mấy ngày nay.
- Ài... Nạp Lan Gia này đúng là ghê gớm. Ta nghĩ cho dù là đại thọ của Thành Chủ Vân Thủy Thành, chắc chắn cũng không náo nhiệt như vậy. Thịnh hội mấy chục năm khó gặp này lại chỉ vì chúc thọ cho Nạp Lan lão gia tử. Chuyện này nói ra, không biết dọa chết bao nhiêu người!
- Đúng vậy! Đúng vậy! Nạp Lan Gia này đúng là ghê gớm! Chặc chặc chặc... Nghe nói, yến thọ hôm nay, đừng nói là vào Nạp Lan Phủ, cho dù là đứng ở cửa, cũng là chuyện cực kỳ hãnh diện rồi.
- Ha, sao tin tức không nhạy bén gì cả thế? Ta lại có được một tin, yến thọ lần này... Vào Nạp Lan Phủ thì không có gì, nhưng muốn có thể có được một vị trí bên cạnh quảng trường của Nạp Lan Phủ, như vậy mới thật sự là hãnh diện!
- Ố? Nghĩa là thế nào?
- Chuyện này ngươi không biết phải không? Ta nghe con trai của hàng xóm của Tam thẫm của Nhị thúc của Đại di ma ta nói, cũng chính là tên tiểu nhị trong nhà bếp của Nạp Lan Phủ, ba ngày trước, có người đã vào Nạp Lan Gia, yêu cầu Nạp Lan Gia thoái hôn a!
- Thoái hôn?
Những người ở gần đó đều kinh ngạc:
- Nạp Lan Lâm tiểu thư định thân lúc nào? Hỗn đản! Lão tử còn định làm con rể nhà đấy nữa!
- Không phải, không phải, không phải...
Người nói chuyện lắc lư đầu:
- Người muốn thoái hôn không phải là Nạp Lan Lâm, mà nghe nói là Nạp Lan Nhị Thiếu gia Nạp Lan Hạ, hắn không phải có một vị hôn thê sao?
- Đúng vậy! Đúng vậy!
- Biểu đệ của người vị hôn thê đó, ba ngày trước vào Nạp Lan Gia, yêu cầu thoái hôn! Nạp Lan Gia ban đầu không chấp nhận, hai bên suýt nữa thì đánh nhau to. Sau đó một vị Chấp sự của Bắc Đấu Tông có mặt tại đó điều đình, rồi quyết định một trận ước đấu. Chính là hôm nay hai bên sẽ đánh nhau một trận ở quảng trường bên ngoài Nạp Lan Phủ, sống chết dựa vào đôi bên! Nếu Nạp Lan Hạ thắng vậy thì tất cả đều dễ nói, nhưng mà nếu Nạp Lan Hạ bại, vậy thì phải ngoan ngoãn thoái hôn!
- Chậc chậc chậc! Người của Nạp Lan Gia này sao biết nói chuyện thế? Thoái hôn? Chuyện này nói ra cũng mất mặt. Huống hồ thân phận của Nạp Lan Hạ còn không đơn giản a. Nghe nói hắn là học trò của một người thần bí ở Học viện La Lan, làm sao có thể chịu được mối nhục này?
- Chuyện này các ngươi không biết hay sao? Nghe nói, người đến đòi thoái hôn hôm đó, có con bài bí mật rất nguy hiểm! Dường như họ định động thủ ngay lúc đó, nếu không phải Bắc Đấu Tông điều đình, nói không chừng chúng ta sẽ không được xem kịch hay như vậy đâu!
- Y... Nói ra, vị hôn thê của Nạp Lan Hạ đó rốt cuộc là ai a? Sao lại có người đến đòi thoái hôn vì nàng ta?
- Nghe nói nàng là người của Lý Gia, một trong Tam đại thế gia của Vạn Triều Thành, bên kia Sơn mạch Nạp Gia. Cũng xem như nhân vật có danh tiếng, người lần này đến thoái hôn, chính là Thiếu chủ của Lý Gia, tên là Lý Dật gì đó...
- Lý Dật? Cái tên này chưa từng nghe nói a! Có điều hắn lại dám ước đấu với Nạp Lan Hạ, còn là sinh tử chiến... Chuyện này... Chuyện này... Chuyện này thái quá thật nhỉ?
- Hắc, đám Thiếu gia thế gia đó, người nào không có mấy phần thực lực? Có lẽ hắn cũng có chút thân thủ, bằng không đâu dám khiêu chiến?
- Nói đến chuyện này, cơ hồ các sòng bạc trong thành đều mở đánh cược vì chuyện này...
- Ồ, tỷ lệ thế nào?
- Có người nói, nếu mua hai bên hòa nhau, một đến hai, nếu mua Nạp Lan Hạ thắng, một đến một, mua Lý Dật thắng, một đền ba!
- Chặc chặc chặc, xem ra rất nhiều người xem thường Lý Dật a!
- Dĩ nhiên rồi, thân phận của Nạp Lan Hạ bày ra ở đó, hơn nữa hắn còn là cường giả kiêm tu Phong Hỏa song thuộc tính trong truyền thuyết. Nghe nói, ở Nạp Lan Gia là đệ nhất cao thủ chỉ dưới vị Nạp Lan lão gia tử kia thôi, đâu có dễ bại như vậy? Chỉ là một tên Lý Dật đó sao? Có lẽ, cho dù có bản lĩnh thế nào, thế nhưng trước giờ vẫn không nghe tin đồn về hắn, cho dù lợi hại thì cũng có hạn chứ?
- Chuyện này khó nói, phải biết rằng xưa nay cũng có rất nhiều người một trận chiến mà thành danh! Chẳng hạn như Đạo Hoàng Ba Lâm, năm xưa không phải một đao chém chín quỷ, từ đó mà có danh tiếng lớn như vậy sao?
- Hắc hắc... Nếu dễ đoán như vậy, chúng ta còn xem náo nhiệt gì? Tóm lại cho dù thế nào, hôm nay chúng ta đều là đến để xem náo nhiệt. Quảng trường ở Nạp Lan Gia, cho dù thế nào cũng phải đi chiếm một vị trí thôi. Nếu Nạp Lan Hạ thắng, chúng ta cứ coi như chỉ đi xem cho vui, nếu mà thua thì hắc hắc... Nạp Lan Gia hống hách bao năm nay, cũng đến lúc bị mất mặt rồi...
...
Vân Thủy Thành, trong Nạp Lan Gia.
Lúc này cả phủ viện của Nạp Lan Gia đang đầy ắp người, khắp nơi đều treo đèn kết hoa. Rất nhiều thế lực bình thường vẫn dựa dẫm vào Nạp Lan Gia, lúc này sớm đã phải người đến trợ thủ.
Nạp Lan Gia lúc này uy vũ thế nào, cho dù là một hạ nhân bình thường nhất, cũng đều có thể chỉ tay chỉ chân với một Đấu Giả, những tên đó cũng chỉ có thể khom lưng cúi đầu.
Đành vậy, những kẻ đã có chủ định làm cho nhà người, lúc đang làm chó, người cũng phải khom xuống, không thể nào mà thằng người lên.
Trong Nạp Lan Phủ rộn ràng nhộn nhạo, nhưng có một gian phòng bên lại rất yên tĩnh.
Trong phòng một lão nhân có mái tóc hoa râm đang ngồi ngay ngắn trên thượng tọa, khẽ khàng xoay cái ban chỉ trên tay..
Tuổi ông ta độ chừng sáu mươi, râu tóc đều trắng, thế nhưng sắc mặt lại có vài phần quỷ dị. Khí độ bất phàm uy nghi, thế nhưng lúc này xem ra, ông chỉ giống như một lão nhân bình thường. Nhưng mà trong khóe mắt thinh thoảng lại vụt lóe tinh quang vẫn khiến cho người khác khiếp đảm.
Bên cạnh lão nhân này, Nạp Lan Khánh vẻ mặt nghiêm nghị đang đứng đó, không dám chớp mắt, cung kính đến cực điểm.
Ở gần gian phòng, ngay cả một hạ nhân cũng không dám đến gần, thậm chí một con kiến cũng không dám bò vào.
Bầu không khí im lặng như vậy một hồi, lão nhân mới chợt thở dài một tiếng, nhàn nhạt nói:
- Không ngờ chớp mắt một cái, lão phu cũng đã sáu mươi rồi...
Nạp Lan Khánh ở bên cạnh vội khom người nói:
- Với thực lực của gia gia, cho dù sống thêm mấy trăm năm nữa cũng không phải vấn đề gì, sáu mươi tuổi vẫn còn là trẻ lắm!
Nghe thấy cách xưng hô của Nạp Lan Khánh, cơ hồ cũng đã có thể khẳng định, lão nhân này chính là lão tổ của Nạp Lan Gia, cường giả Đấu Vương duy nhất trong gia tộc, Nạp Lan Bá.
Nạp Lan Bá cười hà một tiếng, nói:
- Khánh nhi, ta không chỉ một lần nói cho ngươi... Tuy với thực lực của lão phu, sống đến mấy trăm tuổi cũng không phải là gì. Thế nhưng người phải biết, tại sao cường giả trong lịch sử Đế quốc, đều chết trẻ?
- Tôn nhị không biết.
- Hắc! Ngươi biết rõ hơn ta, có gì mà không biết chứ?
Nạp Lan Bá nhàn nhạt nói:
- Cái gọi là cường giả, chính là ngươi đánh ta, ta giết ngươi. Hôm nay ta giết ngươi, ngày mai hắn giết ta! Cho dù là thiên hạ vô địch, thế nhưng có thể ngăn chặn được sự vây đánh của bao nhiêu người? Cho dù người sống đến trăm tuổi, thì có thể tránh được bao nhiêu lần ám toán? Hắc hắc... Đám cường giả một đời như ta, hiện tại còn bao nhiêu người sống được? Năm xưa không biết bao nhiêu bậc anh tài, tuổi trẻ như vậy đã là Đấu Sư, Đấu Vương... Cuối cùng vẫn không phải vì người mạnh mưu cao mà từng người ra đi hay sao! Lão phu sở dĩ có thể an nhàn sống đến bây giờ, nguyên nhân lớn nhất ngoài thực lực bản thân ra... chính là một chữ "nhẫn"!
- Nhẫn?
Nạp Lan Khánh nhíu mày.
- Đúng vậy, nhẫn!
Vẻ mặt của Nạp Lan Bá hờ hững, không có vẻ nóng nảy như lời đồn:
- Cái gọi là nhìn một lần sóng yên gió lặng, lui một bước thấy được trời cao... Nếu gặp phải người gì, ngươi cũng đánh đánh giết giết. Đừng nói một người, cho dù cả cơ nghiệp lớn như Nạp Lan Gia chúng ta, e rằng cũng sẽ rơi vào tay người khác! Nhìn từ điểm này, ta cũng vô cùng thích ngươi... Khánh nhi, bao nhiêu năm nay, tranh đấu giữa người và Hạ nhi ta có lần nào không thấy? Hạ nhi đúng là bậc anh tài, nhưng con người lại âm hiểm độc ác. Theo lý mà nói, nhân vật như vậy mới thích hợp nhất để tồn tại ở thế giới này... Thế nhưng vì tính cách và tâm tính của hắn như vậy, khiến hắn đã kết oán với vô số đại địch. Nhân vật như vậy, sao có thể lãnh đạo một gia tộc? E rằng nếu là hắn, không đến một lúc mà các thế lực gần đây đều sẽ đắc tội hết chứ? Còn ngươi thì khác, ngươi không lúc nào là không nhịn, từng bước sắp đặt, ta đều nhìn thấy, biết được người đã khổ công vì chuyện này...
Nạp Lan Bá nhàn nhạt nói:
- Ta hỏi ngươi... Ngươi có định hôm nay phát động hay không?
Nạp Lan Khánh rùng mình, sau chốc lát thấp giọng nói:
- Chuyện này cần xem tình hình, xem kết quả trận đấu của Nạp Lan Hạ và Lý Dật đó.
- Tốt lắm, nam tử hán đại trượng phu, làm thì là làm, không phải ngươi cũng muốn làm Gia chủ sao? Điều này có gì đáng giấu?
Nạp Lan Bá nhàn nhạt nói:
- Ta sẽ không giúp người, cũng sẽ không ngăn cản người... Thế nhưng trước khi động thủ ta lại có chuyện muốn nói cho ngươi... Đó chính là, nếu người thất bại, cho dù là ai cũng không cứu được mạng ngươi! Bao gồm cả ta! Ngươi hiểu không?
- Vâng, tôn nhi hiểu rõ!
Nạp Lan Khánh thấp giọng nói.
- Vậy thì tốt...
Nạp Lan Bá chần chừ một hồi, rồi nói tiếp:
- Nếu ngươi không muốn phát động ta cũng sẽ không trách ngươi. Ta có thể bảo đảm, chỉ cần ta còn sống một ngày, không ai có thể chạm vào ngươi!
Nạp Lan Khánh chậm rãi lắc đầu, nói:
- Gia gia, nhiều năm như vậy rồi, ta đã nhịn đủ rồi, cũng chịu đủ rồi. Một cơ hội tốt như vậy, ta quyết không thể nào bỏ qua... Ta cũng biết, bên phía của phụ thân đại nhân và Nạp Lan Hạ, cũng đang đợi ta phát động. Chỉ có điều, mọi người tính đi tính lại, quyền thể sẽ vào tay ai, vẫn còn chưa thể biết... Gia gia người xin hãy hưởng phúc đi, chuyện của ta, ta sẽ tự mình giải quyết!
- Ai, tùy các ngươi vậy!
Nạp Lan Bá nhàn nhạt nói:
- Chỉ hy vọng, bản thân người đừng có hối hận thôi...
Nói rồi, Nạp Lan Bá đứng bật dậy, phủ tay áo nói:
- Đi thôi, chúng ta đi xem thử cái gọi là ước đấu đi. Ta lại không ngờ, Lý Gia lại có một tên tiểu tử thú vị như vậy. Ha ha, rất có phong mạo của ta lúc còn trẻ a...
Nghe thấy Nạp Lan Bá nói vậy, Nạp Lan Khánh cũng khẽ gật đầu, sau đó cung kính đỡ một tay của Nạp Lan Bá, chậm rãi bước ra bên ngoài.
Đối với người trong gia tộc lớn chính là như vậy, muốn ngồi lên vị trí Gia chủ, thì phải đạp lên vô số các người.
Mà đối với việc làm này, đời trước của gia tộc cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở.
Dù gì, nội đấu gia tộc, sẽ có thắng thua. Chỉ cần chọn ra một người có tài năng thật sự, vậy thì đối với gia tộc mà nói, cũng là chuyện rất tốt.
Ngược lại, nếu đề một tên phế vật đảm nhận vị trí Gia chủ, vậy thì e rằng gia tộc sẽ không có ngày mở mặt.
Đây cũng là nguyên nhân chính mà ở Vạn Triều Thành ngày đó, chi thứ của Lý Gia tại sao tạo ra một loạt chuyện nhằm vào Lý Dật, cũng là nguyên nhân tại sao Lý Hàn lại không truy cứu các Trưởng lão khác.
Chỉ đơn giản vì, chuyện như vậy quá nhiều, còn việc đàn áp các chi khác trong gia tộc, cũng không thể quá đáng để lại cục diện các chi giữ thực lực, vậy thì mới có thể bảo đảm sự phồn thịnh lâu dài của gia tộc!
Đây chính là quy tắc của máu, của kẻ mạnh hiếp yếu, cường giả vi tôn.
Nếu không có thực lực, sẽ không thể nào thay đổi hiện trạng này!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đấu Thần
Chương 160: Nạp Lan Bá
Chương 160: Nạp Lan Bá