Đả tự: Sided Lovettt
***
- Không thể nào! Giáo chủ chúng ta là Đấu Vương Đỉnh phong cường giả! Ở Đế Quốc Thiên Phong này, trừ Thiên Phong Thất Hoàng ra còn ai có thể hơn ngài?
- Đúng thế, nữ nhân kia... sao có thể... cô ta xem ra cũng chỉ mười mấy tuổi... sao... sao...
Những kẻ dựa dẫm Tiệt Giáo lúc này kẻ nào cũng sững sờ, nói không nên lời, nhưng dường như trong mắt ai cũng có vài phần hối hận.
Ngay những người Lý Gia đứng sau Lý Hàn, ai nấy cũng dụi mắt lia lịa, thậm chí có người còn tự cắn vào lưỡi mình.
Chỉ có Lý Hàn là có sắc mặt cổ quái, nhìn lướt qua Cung Vô Song nhưng cũng không nói.
Cái không khí kỳ quặc này trôi qua một lúc, Lý Dật mới bật cười:
- Cung tỷ tỷ, xem ra vị Tư Đồ Giáo chủ của chúng ta vẫn chưa chết... Chi bằng Cung tỷ tỷ bổ sung một chút cho hắn chết một cách sạch sẽ!
Đúng lúc đó Tư Đồ Thông Thiên sực tỉnh khỏi trạng thái sững sờ, sắc mặt hắn biến đổi liên tục. Lúc sau Áo giáp Đấu khí hồi phục trạng thái bình thường hắn nhìn Cung Vô Song gian ác:
- Không tồi, Bản Giáo chủ đã xem thường người rồi! Xem ta các hạ cũng là chân nhân bất lộ tướng Có điều, vừa rồi là ta không để ý, nếu không thì đừng hòng!
Cung Vô Song khẽ lắc đầu, một lúc sau thì cất lên tiếng nói trong vắt mà lạnh lùng:
- Ở tuổi người tu luyện đến Đấu Vương Đỉnh phong cũng không dễ dàng gì... Hôm nay ta không giết ngươi, ngươi cút đi!
- Hỗn xược! Con đàn bà kia, ngươi tưởng chiếm ưu thế một tí là có thể làm gì được Bản Giáo chủ sao? Bản Giáo chủ...
Bốp!!
Cung Vô Song một lần nữa vung tay ra, lần này rất nhiều người đã nhìn thấy một đạo đấu khí hình mũi bằng bắn vào ngực Tư Đồ Thông Thiên. Chiếc Áo giáp Đấu khí hắn vất vả tạo ra đã xuất hiện vô số vết nứt. Lần này hắn bay lên tạo ra một lô hông lớn trên nóc nhà.
Không thấy Tư Đồ Thông Thiên đâu nữa, Cung Vô Song vẻ mặt sợ sệt quay ra Lý Dật nói:
- Lý Dật, ta làm hỏng mái nhà của nhà người rồi...
Lý Dật cười gian ác:
- Làm hỏng? Hỏng thì phải đền!
Lời vừa thốt ra thì tất cả mọi người trong đại sảnh đều mang vẻ mặt không thể tin nổi.
Nhìn hai lần ra tay của Cung Vô Song về cơ bản ai cũng khẳng định thực lực Cung Vô Song có thể so sánh với, thậm chí cao hơn Tư Đồ Thông Thiên, nếu không thì đâu có thể tra tấn người ta như vậy?
Nhưng dù là gia tộc nào, gặp loại cường giả này có ai mà không cung phụng như cung phụng Tổ tông? Vậy mà Lý Dật này lại coi người ta như kẻ dưới?
Rầm~~
Tư Đồ Thông Thiên rơi từ trên trời xuống làm cho những hòn đá tảng trong đại sảnh vỡ vụn.
Lý Dật tỏ vẻ xót xa.
Một lúc sau Tư Đồ Thông Thiên mới loạng choạng bò dậy, vẻ mặt đầy giận dữ. Phía mặt bên phải của hắn sưng phồng, mép đầy máu tươi, Áo giáp Đấu khí đã bị tàn phá trầm trọng...
Hắn vừa đứng dậy, chân phải dẫm mạnh, đấu khí trên người như được nhuộm máu, chớp mắt biến thành một màu đỏ rực!
Khí thế tăng cao khiến mọi người trong đại sảnh phải lùi lại, khí tức của hắn lúc này dường như đã đột phá cấp Đấu Vương, đạt đến cấp Đấu Hoàng rồi...
Hắn cười dữ dằn, Áo giáp Đấu khí lại kết tụ trở lại, hắn hét lên:
- Lại lần nữa! Đừng tưởng Bản Giáo chủ không dùng thực lực thật sự là người có thể...
Bốp!!!
Không đợi Tư Đồ Thông Thiên nói hết câu, Cung Vô Song lại lật tay tát một phát, Tư Đồ Thông Thiên với khí thể lên đến đỉnh điểm lần này bị đánh vào bên má trái, cả người bay ra, thân thể lún sâu vào bức tường trong đại sảnh...
Lần này thì Áo giáp Đấu khí trên người Tư Đồ Thông Thiên đã tan vụn, xương sườn dường như cũng gây mất vài cái, đấu khí trong người hỗn loạn, giãy giụa mãi cũng không bỏ dậy nồi, chỉ trừng trừng nhìn Cung Vô Song. Một lúc sau dường như hiểu ra điều gì hét lên:
- Ngươi... ngươi... trong Thiên Phong Thất Hoàng... là vị...
Phụt...
Chưa dứt lời thì hắn phụt máu, người ngửa ra sau rồi ngất đi.
- ... Đấu Hoàng nào?
Theo sau sự bất tỉnh nhân sự của Tư Đồ Thông Thiên, mấy chữ cuối cùng như cả cây chùy đập thẳng vào đầu tất cả những người có mặt, bỗng chốc tất cả đều mất đi năng lực ngôn ngữ.
Người tu luyện đấu khí đương nhiên hiểu sự khác biệt lớn lao giữa các cấp... Vì thế, một Đấu Hoàng có vị trí thế nào giữa những kẻ cùng lắm là Đấu Sư này... dường như không cần nói nhiều nữa..
Trong sự im lặng chết chóc, Lý Dật bỗng cười nhạt:
- Làm hỏng đại sảnh của nhà ta, phải đền!
Lời nói đó lần này không khiến người ta kinh ngạc nữa. Những kẻ của Tiệt Giáo đi cùng Tư Đồ Thông Thiên chỉ nhìn nhau một cái rồi vội vàng rút khỏi đại sảnh.
- Lý Dật của Lý Gia, ngươi nhớ đấy! Món nợ này Tiệt Giáo đã ghi lại!
- Dật Nhi, không được để chúng đi!
Lý Dật quát.
Lý Dật chỉ khẽ lắc đầu, vẫn vắt chân thân nhiên:
- Cung tỷ tỷ, phàm kẻ nào muốn rời khỏi đây thì giết hết đi!
Cung Vô Song hừ một tiếng:
- Người coi ta là tay sai thật sao?
Nói thì nói vậy nhưng Cung Vô Song vẫn khẽ dậm chân, một đạo hàn phong nổi lên ở cửa vào đại sảnh.
Trong chớp mắt, mười mấy cường giả cấp Đấu Sư đột ngột dừng lại. Trong vô số ánh mắt kinh ngạc, từng mảng từng mảng băng xuất hiện từ lòng bàn chân chúng rồi nhanh chóng lan tỏa ra khắp người. Chỉ giây lát, mười mấy người đã biến thành mười mấy bức điêu khắc bằng hình người đứng trơ ra nơi cửa vào.
Không biết có bao nhiêu người cùng hít một hơi sâu, đặc biệt là những kẻ bên Tiệt Giáo, vẻ mặt dữ dằn nhanh chóng được thay thế bằng sự sợ hãi!
Trong mắt chúng Tư Đồ Thông Thiên đã gần như là vô địch, vậy mà một nữ nhân nhìn có vẻ yếu đuối mà lại còn khủng bố hơn Tư Đồ Thông Thiên đến trăm lần!
Trong không khí kỳ dị này, Lý Dật bỗng đập tay:
- Thôi được rồi... Nếu các ngươi ngoan ngoãn đứng tại chỗ thì ta đảm bảo các ngươi sẽ không có chuyện gì hết... Ta từ xa mới về đã có nhiều việc phải xử lý thế này rồi. Ai dạ dà... đúng là mệt quá!
Lý Dật đứng dậy vặn vặn cổ rồi chậm rãi tiến lại gần Tư Đồ Thông Thiên đang bất tỉnh, trên đường hẳn đi, không một ai dám đứng ra ngăn cản.
Chỉ vì ai cũng hiều, dù thực lực của Lý Dật thế nào thì hắn cũng đã có thể khiến một Đấu Hoàng cường giả thần phục mình, vậy thì chắc chắn hắn có một con át chủ bài nào đó!
Đến bên cạnh Tư Đồ Thông Thiên, Lý Dật đá đá chân lên người hắn rồi thở dài:
- Chỉ là một Đấu Vương cường giả mà vọng tưởng muốn xưng bá một phương sao? Đúng là không biết sống chết là gì... Ài, nếu không đến gây hấn với Lý Gia ta thì người đã có thể sống lâu hơn một chút chứ có đến nỗi này không? Đáng tiếc!!
Câu này đã quyết định số mạng của Tư Đồ Thông Thiên, Lý Dật chỉ khẽ nhếch mép, lưỡi Đoạn Hồn Nhận bay ra từ ống tay, một giây tiếp theo, cổ họng Tư Đồ Thông Thiên bắn ra một tia máu tươi, hắn co giật mấy cái rồi tắt thở.
Đoạn Hồn Nhận cắt chiếc nhẫn Dung giới trên tay Tư Đồ Thông Thiên ra rồi rơi vào tay Lý Dật.
Hắn nhìn một chút, cất vào trong Dung giới của mình rồi đá chân, hất tay:
- Đưa cái thi thể này đến Diễn Võ Các, để hai vị Các lão nghiên cứu xem có thể lấy được Đấu Thần Đấu kỹ Công pháp gì từ hắn không...
Mấy người đứng sau lưng Lý Hàn nhanh chóng chạy lại kéo thi thể Tư Đồ Thông Thiên ra ngoài.
Còn Lý Dật thì dường như chẳng giống như vừa giết một Đấu Vương cường giả, hắn chậm rãi tiến lại ghế rồi ngồi xuống, quay quay lưỡi Đoạn Hồn Nhận trong tay, vừa chinh sửa móng tay vừa nói:
- Rồi... thế có ai chuẩn bị tiến lên nhận sai?
- Nhận sai?
Mọi người trong đại sảnh ai ai cũng ngẩn ra, căn bản là không theo kịp suy nghĩ của Lý Dật.
Lý Dật cười nhẹ:
- Con người ấy mà, làm sai thì nhận, nhận rồi thì sửa... nếu không muốn nhận, không muốn sửa thì hắn cũng không cần sống tiếp nữa làm gì... Ý của ta các ngươi đã hiểu chưa?
Nụ cười ôn hòa của Lý Dật khiến mọi người trong đại sảnh không lạnh mà run. Một lúc sau, ba vị trưởng lão Lý Gia lập cập tiến lên trước, cung tay bối rối:
- Thiếu Gia chủ... bọn ta... bọn ta...
Lý Dật bình thản:
- Ta biết các ngươi chỉ là sợ phụ thân đại nhân ta làm cứng với Tiệt Giáo dẫn đến diệt vong gia tộc phải không?
Ba vị trưởng lão nhìn nhau rồi đồng thanh:
- Thiếu Gia chủ anh minh! Đúng là như thế...
- Vậy sao?
Hắn lắc đầu:
- Vậy, chủ ý nói phụ thân ta là phản nghịch là do ai nói? Hay là ba người đều có phần?
Lời vừa dứt, sắc mặt ba vị trưởng lão cùng tái đi.
Lý Dật cười nhẹ rồi thản nhiên:
- Ta cũng không ép các ngươi... Dù là chủ ý của một người hay cả ba thì ta cũng chỉ cần một người giải thích! Còn việc làm thế nào thì đã có tấm gương là Đại trưởng lão, các ngươi cũng không cần hỏi nhiều nữa! Ta lần này khá gấp, sau khi ta xử lý xong đám còn lại này, nếu các ngươi vẫn chưa có lời giải thích cho ta thì ta sẽ... hà hà... Còn giờ thì lui xuống đi...
Ba vị trưởng lão tối mặt lại, nhưng cũng chỉ có thể nhanh chóng mà lui xuống.
Lý Dật nhìn lướt một lượt:
- Trường Gia, Vương Gia của Gia Lâm Thành... Thủy Gia, An Gia của Đại Bắc Thành... Ở còn có Thành Gia... Bên này? Đồng Gia và Phòng Gia của Lâm Thủy Thành à? Cũng không tồi à... Thế gia của các thành phố lớn quanh đây đều đến Lý Gia ta làm khách cùng một lúc... Dám hỏi chư vị, lần này đến là vì lý do gì?
Những người bị điểm danh đều tái mặt, lúc sau thì cười bối rối.
Đến làm gì? Lý Dật không phải đang giả vờ hồ đồ đấy chứ?
Bọn ta phải nói thế nào đây? Nói là đến ép Lý Gia các ngươi gia nhập Liên minh Tiệt Giáo sao? Nhưng giờ đến Tư Đồ Thông Thiên cũng chết trong tay người ta, còn nói gì mà ép buộc, như thể có khác gì nói chuyện nực cười?
- Ha ha... xem ra chư vị không muốn nói lắm nhỉ?
Lý Dật nửa cười nửa không rồi nhìn Mạc Dịch:
- Đây không phải Mạc Gia chủ sao... Vừa rồi Mạc Gia chủ uy phong lẫm liệt, không phải là Phó Giáo chủ của Tiệt Giáo đấy chứ? Xem ra, nhiều người thế này những lời nói của ngài là có trọng lượng nhất... Vậy Mạc Gia chủ, nề tình quan hệ giữa ta và con gái ngài, ta cũng không làm khó ngài... Chi bằng ngài đưa ra một chủ ý, nói xem chuyện hôm nay nên làm thế nào?
- Hả? Cái này... Cái này... Ha ha... Hiểu nhầm, Lý Dật... Thiếu... Thiếu gia... chuyện hôm nay chỉ là hiểu nhầm thôi. Bọn ta chỉ nghe nói những kẻ vô sỉ Tiệt Giáo kia muốn đến ép Lý Gia gia nhập Tiệt Giáo, bọn ta đến xem. Muốn giúp Lý Gia vượt qua nguy hiểm. Nhưng không ngờ Lý Dật Thiếu gia lại có cao thủ tương trợ. Ha ha... ha...
Nghe Lý Dật điểm danh, Mạc Dịch sắc mặt biến đổi như tắc kè bông, rồi cười méo xẹo.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đấu Thần
Chương 204: Bi kịch
Chương 204: Bi kịch